Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 688




Thường công công “Đây là ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn cô làm đại cung nữ của cung Vân Tụ, hầu hạ Nam Phượng công chúa … không, hiện giờ là Quý phi nương nương.”

Bảo Cầm tức giận nói “Ta không đi, ngoại trừ Tiêu trắc phi, ta không hầu hạ ai hết!”

Thường công công “Hoàng thượng đã hạ lệnh, không muốn đi cũng phải đi.”

Bảo Cầm gân cổ “Ta thà chết chứ không hầu hạ người khác!”

Thường công công biết tính nàng bướng bỉnh, đau đầu nói “Ta biết cô vẫn nhớ đến Tiêu trắc phi, nhưng Tiêu trắc phi không còn nữa …”

Bảo Cầm ngắt lời hắn “Tiêu trắc phi sẽ quay lại!”

Trong cung rất nhiều người đều nói Tiêu trắc phi đã chết, sẽ không bao giờ về nữa, nhưng Bảo Cầm lại không muốn tin.

Trừ khi nàng tận mắt nhìn thấy thi thể của Tiêu trắc phi, nếu không nàng sẽ không tin Tiêu trắc phi đã chết.

Thường công công thuận thế, tiếp lời nàng.

“Chính vì Tiêu trắc phi sẽ quay lại, cô càng phải giữ cái mạng của mình, nếu cô kháng chỉ mất đi cái mạng, sau này Tiêu trắc phi trở về không gặp được cô sẽ đau lòng biết bao.”

Bảo Cầm không nói nữa.

Thường công công thấy nét mặt nàng hơi thả lỏng, cố khuyên hồi lâu, cổ họng nói gần như bốc khói, nàng mới miễn cưỡng đồng ý.

“Ta thử xem.”

Trong lòng nàng biết mình không thể thay đổi ý định của Hoàng đế.

Thế nên nàng định đi đường vòng.

Nàng định giả vờ hầu hạ Quý phi trước, sau đó mai phục bên cạnh Quý phi, âm thầm thu thập tin tức về Quý phi, khi Tiêu trắc phi trở về, nàng có thể phối hợp với Tiêu trắc phi để hạ bệ Quý phi.

Thường công công không biết tâm tư nhỏ nhặt của Bảo Cầm, thấy nàng đã thỏa hiệp, bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Cô nghĩ thông rồi thì tốt, bây giờ cô đi thu dọn đồ đạc theo ta đến bái kiến Quý phi nương nương, sau này cô sẽ làm việc bên cạnh Quý phi.”

“Ừm.”

……

Tin tức Nam Phượng công chúa được phong làm Quý phi chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp hoàng cung.

Hôm qua, Bạch phi tức giận ngã bệnh, hôm nay mới đỡ hơn một chút, nhưng sau đó lại bị tin tức này làm ngã bệnh tiếp.

Nàng nằm trên giường lẩm bẩm.

“Ngài ấy không chỉ đòi cưới nàng ta trước mặt nhiều người, còn giữ nàng ta trong cung Vị Ương, còn phong nàng ta làm Quý phi … rốt cuộc là tại sao?”

Liễu Nhứ an ủi nàng “Nương nương, người đừng gấp, Hoàng thượng vốn không thích Nam Phượng công chúa, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái nàng ta là vì khuôn mặt của nàng có hơi giống Tiêu trắc phi.”

Bạch phi “Nói vậy, người mà ngài ấy thích nhất là Tiêu trắc phi?”

Liễu Nhứ không dám trả lời, chỉ đành đổi chủ đề.

“Tiêu trắc phi không còn nữa, nương nương không cần bận tâm nàng ta. Điều quan trọng nhất bây giờ là người phải chăm sóc thân thể thật tốt. Dù Nam Phượng công chúa trông giống Tiêu trắc phi, nhưng chỉ giống mấy phần mà thôi. Sau một thời gian, Hoàng thượng tự nhiên sẽ phát hiện khác biệt giữa hai người. Giả cuối cùng vẫn là giả, không thể biến thành thật được.”

Trong lòng Bạch phi vẫn thấy rất khó chịu “Ngài ấy thà tìm thế thân của Tiêu trắc phi còn hơn là nhìn ta một lần, rốt cuộc là tại sao chứ? Lẽ nào ta không bằng một người đã chết sao?”

Liễu Nhứ thở dài “Nương nương, người đừng nói mình như vậy, Hoàng thượng tạm thời không thoát ra được, người phải cho ngài ấy thêm thời gian. Thời gian trôi đi, tình cảm của ngài ấy dành cho Tiêu trắc phi cũng sẽ dần phai nhạt.”

Bạch phi không nói nữa.

Lúc biết Tiêu trắc phi có thể đã chết rồi, thật ra nàng rất vui.

Nàng cảm thấy chỉ cần không có chướng ngại vật như Tiêu trắc phi thì Hoàng đế sẽ thấy được điểm tốt của nàng.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải vậy.

Tiêu trắc phi đi rồi, cũng mang theo trái tim của Hoàng đế.

Điều khiến Bạch phi càng khó chấp nhận là nàng biết trong lòng Hoàng đế có Tiêu trắc phi, nhưng nàng lại không thể làm gì được Tiêu trắc phi.

Vì Tiêu trắc phi không còn nữa.

Không còn nữa!

Nàng có thể làm gì với một người không còn nữa?

Không làm gì được.

……

Lúc Cảnh phi vừa được biết đêm qua Nam Phượng công chúa ở lại cung Vị Ương, thì có người báo Nam Phượng công chúa được phong làm Quý phi Nhất phẩm.

Nàng giận đến mức đập vỡ tách trà trên tay.

Các cung nữ hầu hạ trong phòng vội quỳ xuống, ai nấy im như thóc.

Trong mắt người ngoài Cảnh phi là người đoan trang rộng lượng, hiểu biết lễ nghĩa, nhưng những người hầu hạ cạnh nàng đều biết đó chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra nàng là người hà khắc, thậm chí rất xấu tính.

Làm việc bên cạnh nàng, phải tuân thủ nghiêm ngặt những yêu cầu của nàng, nếu có khác biệt sẽ bị nàng lập tức trừng phạt nghiêm khắc.

Thế nên ai cũng sợ nàng.

Lúc này không ai dám đứng ra khuyên nàng.

Một lúc sau, đại cung nữ Đông Lăng buộc phải đứng ra khuyên.

“Nương nương bớt giận, đừng vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận hại thân thể.”

Cảnh phi cười lạnh “Ta tốn bao công sức nhưng vẫn chỉ là phi tần Nhị phẩm, người ta vừa tới đã bò lên đầu ta, ngươi thấy đây là chuyện nhỏ sao?”

Đông Lăng vội nói “Nô tỳ nói sai rồi, nô tỳ đáng chết.”

Cảnh phi đen mặt nói.

“Truyền lời cho Lục tiệp dư, nói gần đây ta có được trà ngon, muốn mời nàng đến uống thử.”

“Vâng.”

Lục tiệp dư vẫn đang phiền vì chuyện của Quý phi, hay tin Cảnh phi mời nàng uống trà, nàng đổi suy nghĩ, lập tức đồng ý.

Nàng dẫn cung nữ đến cung Nghênh Phúc của Cảnh phi.

Lúc đầu, Cảnh phi trò chuyện với Lục tiệp dư về trà đạo, bất giác lại chuyển chủ đề sang Tiêu trắc phi.

Chuyện của Tiêu trắc phi chỉ có người của Đông cung mới biết, Lục tiệp dư vào cung chưa lâu nên không biết chuyện này.

Nàng được biết, Tiêu trắc phi từng là phi tần được Thái tử sủng ái nhất, trong lòng Thái tử, tất cả phi tần ở Đông cung cộng lại cũng không thể sánh được với Tiêu trắc phi.

Lục tiệp dư nghe những lời này thấy rất khó chịu.

Mãi đến khi Cảnh phi nói Tiêu trắc phi không còn, Lục tiệp dư mới thấy dễ chịu hơn.

Hừ, chẳng qua chỉ là một người đã chết, dù được sủng ái đến đâu cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.

Lục tiệp dư vốn tưởng Cảnh phi đặc biệt gọi nàng tới là để nói chuyện Nam Phượng công chúa, Nam Phượng công chúa được sắc phong Quý phi, đây là chấn động lớn trong cả hậu cung, người nào cũng để ý.

Nhưng từ đầu đến cuối Cảnh phi chưa từng nói một lời nào về Nam Phượng công chúa, xem ra nàng không để ý tới chuyện Nam Phượng công chúa đắc sủng.

Lục tiệp dư không hiểu được ý đồ của Cảnh phi.

Mãi đến khi trở về, nàng nghe nói Nam Phượng công chúa trông rất giống Tiêu trắc phi, nàng mới chợt nhận ra.

Hoá ra Hoàng đế sủng ái Nam Phượng công chúa, không phải vì nàng ta xuất chúng, mà vì nàng ta có vẻ ngoài giống Tiêu trắc phi.

Chẳng trách Cảnh phi nói nàng biết nhiều chuyện về Tiêu trắc phi như vậy, thì ra nguyên nhân là do đây.

Trong lòng Lục tiệp dư ngày càng mất cân bằng.

Một thế thân cỏn con, dựa vào đâu mà trở thành Quý phi?

Tuy nói Quý phi cũng là phi, nhưng chỉ cách ngôi vị Hoàng hậu một bước.

Lỡ như ngày nào đó đầu óc Hoàng đế mê muội, để thế thân kia làm Hoàng hậu …

Lục tiệp dư không thể ngồi yên.

Nàng gọi một cung nữ đến trước mặt, thì thầm dặn dò.

Trong cung Vị Ương.

Thường công công dẫn Bảo Cầm đến bái kiến Quý phi vừa được sắc phong.

Tiêu Hề Hề nhìn Bảo Cầm đang quỳ trên đất, kìm nén phấn khích trong lòng, dè dặt nói.

“Đứng dậy nói chuyện đi.”

“Đa tạ nương nương.”

Bảo Cầm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Quý phi nương nương đang ngồi trước mặt.

Khi thấy rõ ràng dung mạo của đối phương, nét mặt Bảo Cầm đột nhiên đông cứng, cơn giận trong lòng đột nhiên dâng lên!