Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề nằm trên giường cách nhau khoảng chừng một thước.
Khoảng cách như ranh giới Hán Sở, phân chia rất rõ ràng.
Ban đầu Tiêu Hề Hề vẫn còn thấp thỏm, sợ ai đó nửa đêm nổi thú tính vồ qua người nàng, nàng mở to mắt không dám ngủ, đề cao tinh thần cảnh giác.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Có thể phản kháng thì phản kháng.
Nếu thật sự không thể phản kháng thì chỉ đành nằm yên chấp nhận số phận.
Nàng cắn răng, thức đến nửa đêm.
Sau đó nàng không chịu nổi nữa, mí mắt không chống đỡ được mà cụp xuống, chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Nàng mơ thấy mình biến thành thỏ trắng, phía sau có hổ dữ đuổi theo làm nàng sợ hãi điên cuồng bỏ chạy.
Không biết chạy bao lâu, đường phía trước đột nhiên biến mất.
Nàng không kịp phanh lại, rơi thẳng xuống vách đá!
Tiêu Hề Hề chợt tỉnh dậy.
Cả người nàng cứng đờ, hai tay nắm chặt chăn, thở hổn hển.
Phải mất một lúc nàng mới hồi phục sau cơn ác mộng.
Nàng quay sang nhìn bên cạnh.
Nam nhân ngủ bên cạnh đã đi rồi.
Tiêu Hề Hề vén chăn, nhìn y phục trên người vẫn còn nguyên, sau đó mở cổ áo ra nhìn, rất tốt, trên người không có dấu vết khả nghi nào.
Xem ra, tối qua Lạc Thanh Hàn không hề chạm vào nàng.
Hắn nói ngủ chỉ thật sự là đơn thuần đắp chăn ngủ, hoàn toàn không có ý gì khác.
Mà nàng thì suy diễn nhiều tình tiết đặc sắc trong não.
Tiêu Hề Hề vô cùng coi thường bản thân.
Mình đúng là nữ nhân xấu xa mà!
Đóa hoa cao lãnh tựa trời trong trăng sáng như Thái tử, sao có thể nảy sinh ý nghĩ đó với một nữ nhân đầu óc đầy tình tiết đồi trụy như mình chứ?
Gần đây mình gặp quá nhiều chuyện, không thể tiếp tục như vậy, phải bình tĩnh lại đã.
Bảo Cầm thò đầu vào xem, thấy chủ tử đã dậy, lập tức gọi cung nữ đi lấy nước nóng.
Hôm nay Bảo Cầm trông rất phấn khích lạ thường, hai mắt sáng ngời.
Nàng vừa hầu hạ Tiêu Hề Hề rửa mặt thay y phục, vừa hào hứng nói.
"Tiểu chủ, tối qua người vất vả rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt."
Chủ tử nhà nàng cuối cùng đã thị tẩm rồi!
Chủ tử nhà nàng cuối cùng đã trở mình rồi!
Chủ tử nhà nàng cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc cung đấu rồi!
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm tối qua nàng đã nỗ lực lau tóc cho Thái tử, thật sự là một việc vất vả, nên nàng bình tĩnh tiếp nhận "Ừm."
Bữa sáng hôm nay phong phú hơn ngày thường rất nhiều, Tiêu Hề Hề ăn no căng bụng, vô cùng hài lòng.
Nàng thả mình trên ghế, phơi nắng ngủ nướng, chân thành cảm khái.
Làm cá muối thật sự thoải mái quá đi!
Chuyện Thái tử qua đêm ở điện Thanh Ca nhanh chóng lan truyền khắp Đông cung.
Bạch trắc phi nghe tin, tay run cả lên, trà nóng bắn ra ngoài.
Cung nữ Liễu Nhứ vội cầm lấy ấm trà trong tay nàng, cẩn thận giúp nàng lau nước trà trên mu bàn tay, lo lắng hỏi.
"Nương nương, người có đau không? Có cần bôi thuốc không?"
Bạch trắc phi đẩy tay nàng ra, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm tách trà trước mặt, thật lâu sau mới nói một câu.
"Ngài ấy thế mà lại qua đêm ở điện Thanh Ca."
Liễu Nhứ nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, rất đau lòng "Nương nương, người đừng quá đau lòng, dù Thái tử Điện hạ qua đêm ở điện Thanh Ca, nhưng nữ nhân mà Thái tử Điện hạ thích nhất vẫn là người, trong Đông cung này, không có nữ nhân nào hợp ý với Điện hạ hơn người."
Bạch trắc phi ôm ngực, hai lông mày khẽ cau lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, như thể sắp ngất tới nơi.
Liễu Nhứ sợ hãi, vội đỡ lấy nàng.
"Nương nương, người lại tức ngực sao? Nô tỳ đỡ người nằm xuống."
"Ta không sao, ta chỉ thấy ... l*иg ngực hơi khó chịu thôi."