Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ dò hỏi rất rõ ràng.
Hắn muốn biết thiên sát cô tinh là chuyện gì?
"Lúc trước thần thϊếp từng nói, thần thϊếp có mệnh cách đặc thù, thân mang vận rủi, trời sinh là thiên sát cô tinh. Một đạo sĩ vân du tứ phương từng khẳng định thần thϊếp khắc phụ mẫu, khắc huynh đệ tỷ muội, chỉ cần là thân thích có quan hệ huyết thống với thần thϊếp, đều sẽ bị thần thϊếp khắc chết."
Tiêu Hề Hề nói lời này bằng giọng điệu rất bình thường, như thể nàng không nói chuyện liên quan đến mình, mà chỉ như đang nói một chuyện nhỏ nhặt chẳng quan trọng.
Lạc Thanh Hàn cau mày, trầm giọng nói "Tên đạo sĩ kia ăn nói bậy bạ!"
Tiêu Hề Hề mỉm cười.
"Ông ấy không nói bậy, mệnh cách của thần thϊếp quả thật không tốt."
"Thật ra thần thϊếp còn có một đệ đệ song sinh, đệ ấy sinh sau thần thϊếp nửa canh giờ, đáng tiếc vừa sinh ra đã tắt thở."
"Lúc đó mẫu thân chịu đả kích rất lớn, tinh thần gần như suy sụp, lúc đó có một đạo sĩ vân du tứ phương đi ngang qua nhà, sau khi biết chuyện, đạo sĩ đã bói một quẻ cho thần thϊếp. Ông ấy nói mệnh của thần thϊếp mang vận rủi, là thiên sát cô tinh, đệ đệ là bị thần thϊếp khắc chết."
"Đạo sĩ còn nói, thần thϊếp sẽ khắc phụ mẫu, khắc huynh đệ tỷ muội, nếu để thần thϊếp ở nhà, cả nhà sẽ bị thần thϊếp khắc chết. Cha mẹ rất sợ hãi, muốn vứt bỏ thần thϊếp, cuối cùng tổ phụ không đành lòng, nghĩ cách đưa thần thϊếp rời phủ tướng quân. Sau đó số mệnh xoay vần, thần thϊếp bái sư Huyền Môn, thành người của Huyền Môn."
Lạc Thanh Hàn lúc này đã ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn nữ nhân phía sau, nhẹ giọng hỏi.
"Nàng hận bọn họ không?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không hận."
Nàng dừng một chút, những lời Tiết thị nói với nàng vang lên trong đầu, nàng cụp mắt nói "Thần thϊếp chỉ có hơi sợ, có chút mất mát mà thôi."
Lạc Thanh Hàn quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng nổi lên sự thương xót.
Hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mình trên người nàng.
Cả hai đều là người không có duyên với tình thân.
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, nhẹ giọng nói "Nàng không cần sợ, nàng bây giờ là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng."
Tiêu Hề Hề cười híp mắt "Điện hạ không sợ bị thần thϊếp khắc chết sao?"
"Ta là Thái tử, là trữ quân tương lai, nói theo kiểu đám người của Khâm Thiên Giám thì ta có chân long hộ thể, dù nàng có là thiên sát cô tinh, ta cũng có thể trấn được."
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội nịnh nọt.
"Điện hạ nói có lý, thần thϊếp có thể gả cho Điện hạ, thật sự là quyết định sáng suốt nhất đời này của thần thϊếp."
Nàng vừa dứt lời, Lạc Thanh Hàn dùng sức kéo nàng vào lòng.
Tiêu Hề Hề hoảng sợ, theo bản năng muốn đẩy hắn ra để đứng lên, nhưng hắn đã vòng tay qua người nàng, không cho nàng giãy giụa.
Hai người cách nhau quá gần, ngọn lửa nguy hiểm có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Lông tơ cả người Tiêu Hề Hề dựng đứng, giống như mèo con đang cảnh giác, mắt hạnh căng thẳng mở to.
"Điện hạ, buông tay ra, người như vậy, thần thϊếp không tiện giúp người lau tóc."
Cách lớp áo lụa mỏng, Lạc Thanh Hàn cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của nữ nhân trong lòng hắn.
Hắn nhìn vào mắt nàng, nhàn nhạt nói.
"Thời gian không còn sớm, ta muốn ngủ."
Tiêu Hề Hề căng thẳng nói líu cả lưỡi "Nhưng ... nhưng tóc của người còn chưa khô, tóc ướt đi ngủ rất dễ bị đau đầu"
"Không sao, ta không sợ đau."
Tiêu Hề Hề ngây người.
Thái tử vì muốn ngủ cùng nàng mà chẳng màng đau đầu.
Hắn rốt cuộc thèm khát đến mức nào chứ?!