Tiêu Hề Hề bẻ quả lựu, thấy những hạt lựu óng ánh đầy đặn bên trong, nàng rất đói.
Nàng bóc hai hạt lựu, ném vào miệng.
Chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt!
Lạc Thanh Hàn ẩn ý hỏi "Nàng cố ý tặng lựu cho ta, có phải có chuyện muốn nói với ta không?"
Động tác ăn lựu của Tiêu Hề Hề chợt dừng.
Nàng chớp chớp mắt "Sao Điện hạ biết?"
"Ta đoán thôi."
Mắt Tiêu Hề Hề tỏa sáng rực rỡ "Điện hạ thông minh quá, vừa đoán đã trúng! Thần thiếp có một chuyện muốn nhờ người giúp."
"Nói đi, có chuyện gì?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười "Nơi ở hiện tại của thần thiếp hơi xa, mỗi ngày đi tới đi lui mất rất nhiều thời gian, cũng không tiện chăm sóc Điện hạ, cho nên thần thiếp muốn đổi nơi khác, tốt nhất là gần Điện hạ một chút, người thấy có được không?"
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.
Nữ nhân này muốn dùng lựu để ám chỉ chuyện thị tẩm với hắn.
Hắn có cảm giác với Tiêu lương đệ, bằng lòng thân thiết với nàng, thị tẩm cũng không sao, nhưng có con thì chưa được.
Địa vị của hắn bây giờ chưa vững, nguy cơ dồn dập bốn bề, không phải thời điểm tốt để sinh con.
Lạc Thanh Hàn đặt lựu xuống, ẩn ý nhìn nàng.
"Nàng có chắc muốn chuyển đến đây sống cùng ta?"
Tiêu Hề Hề ngẩn người.
Sống cùng?
Nàng chỉ muốn chuyển đến nơi gần Thái tử một chút thôi, chưa từng nghĩ sẽ sống cùng hắn.
Nhưng nghĩ lại, sống cùng hắn cũng không sao, vừa hay mỗi ngày nàng không cần chạy tới chạy lui, buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn.
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng, thần thiếp muốn sống cùng Điện hạ."
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn khẽ nhếch lên, hài lòng với sự ngoan ngoãn và thành thật của nàng.
"Vậy nàng chuyển đến đây đi."
"Đa tạ Thái tử Điện hạ!"
Để cảm tạ Thái tử, Tiêu Hề Hề bóc một nắm hạt lựu, đặt vào lòng bàn tay của hắn, muốn hắn cũng nếm thử.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn hạt lựu óng ánh đầy đặn, trong lòng hơi rầu rĩ.
Tiêu lương đệ muốn có con đến vậy sao?
Nhưng bây giờ thật sự không phải thời điểm tốt để sinh con.
Tiêu Hề Hề thúc giục "Sao Điện hạ không ăn?"
Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài "Bây giờ vẫn chưa được."
Tiêu Hề Hề:???
Ăn lựu thôi mà, sao lại chưa được?
Lạc Thanh Hàn "Nàng ngoan đi, sau này rồi tính."
Dù không hiểu hắn nói gì, nhưng Tiêu Hề Hề gật đầu "Vâng."
Thái tử Điện hạ hôm nay cứ kỳ lạ sao ấy?
......
Bảo Cầm vui mừng khôn xiết khi biết Tiêu lương đệ sẽ chuyển đến sống cùng Thái tử.
Vốn nàng chỉ muốn Tiêu lương đệ ở chỗ gần Thái tử một chút, một mặt thuận tiện chăm sóc Thái tử, mặt khác để được hưởng chút lộc.
Nào ngờ Tiêu lương đệ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Thái tử đồng ý cho nàng chuyển đến sống cùng mình.
Quả là một niềm vui bất ngờ!
Bảo Cầm kích động suýt rơi nước mắt "Tiểu chủ, người giỏi quá đi mất! Lúc đầu nô tỳ còn hơi lo người không biết tranh sủng, bây giờ xem ra nô tỳ đánh giá thấp người rồi, người ngoài mặt không nói gì nhưng thật ra trong lòng hiểu hết. Người yên tâm, nô tỳ nhất định dốc sức giúp người, ngoài người ra thì còn ai xứng với ngôi vị Thái tử phi nữa?"
Tiêu Hề Hề chấm hỏi đầy đầu.
Nàng muốn tranh ngôi vị Thái tử phi lúc nào chứ?
"Ta không..."
"Người không cần nói, nô tỳ hiểu." Bảo Cầm lộ ra nụ cười được an ủi trong lòng "Có vài chuyện nếu nói thẳng thừng quá cũng không tốt, bây giờ cứ thế là được rồi."
Nói xong Bảo Cầm vui vẻ thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển đi.
Tiêu Hề Hề thấy không thể giải thích, dứt khoát không nói gì nữa, tùy em ấy thôi, em ấy vui là được.