Hôm nay Thái tử vừa dậy, Tiêu lương đệ cùng dậy hắn.
Vì nàng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Ngồi trên giường, nàng dùng sức hít một hơi, ngất ngây nói "Đây là món gì vậy? Mùi thơm quá!"
Ti Trúc cười nói "Là món thịt heo hầm nô tỳ nấu cho người, bây giờ còn nóng, tiểu chủ có muốn thử không?"
Tiêu Hề Hề hưng phấn gật đầu "Được, được!"
Nàng phấn khích nhảy xuống giường, Bảo Cầm bước tới hầu hạ nàng chải tóc mặc y phục.
Chỉnh trang xong, Tiêu Hề Hề ngồi xuống bàn, nhận bát từ Ti Trúc, dùng đũa gắp miếng thịt hầm mềm cho vào miệng.
Nàng không khỏi mở to mắt hạnh "Ngon quá!"
Ti Trúc mím môi cười nói "Nếu tiểu chủ thích, về sau mỗi ngày nô tỳ đều nấu món này cho người."
Bảo Cầm nhìn tiểu chủ ăn thích thú ngon lành, trong lòng chua xót, không phải chỉ là thịt heo hầm thôi à, nàng cũng biết nấu mà!
Kế đó Ti Trúc bưng một chén tổ yến chưng đường phèn, dâng đến trước mặt Thái tử, nhẹ giọng nói.
"Điện hạ, đây là món ngọt nô tỳ đặc biệt nấu cho người."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Để xuống đi."
Ti Trúc đặt xuống, lùi lại hai bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Thái tử.
Thái tử chẳng những thân phận cao quý, dung mạo thuộc hàng cực phẩm, ngoại trừ tính tình lạnh lùng ra thì những điểm khác đều hoàn hảo.
Nếu có thể trở thành nữ nhân của ngài ấy, sẽ là chuyện vẻ vang biết bao?
Ti Trúc chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi cũng thấy phấn khích.
Lạc Thanh Hàn không thích đồ ngọt, nên hắn không động tới tổ yến chưng đường phèn, cuối cùng tất cả đều chui vào bụng Tiêu Hề Hề.
Thấy vậy, Ti Trúc thầm hận, đó là tổ yến nàng đặc biệt chưng cho Thái tử Điện hạ!
Nàng nghiến răng.
Ăn đi, ăn đi, tốt nhất là biến thành con heo mập ú! Xem ngươi còn quyến rũ Thái tử Điện hạ được nữa không?
Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn rảnh rỗi, ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Ti Trúc nhẹ giọng khuyên "Điện hạ còn đang bệnh, không thể ngồi ngoài gió, nô tỳ giúp người đóng cửa sổ lại nhé."
Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ti Trúc nở nụ cười dịu dàng nhất, trong mắt tràn đầy tình ý.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Ngươi biết tại sao Tuệ Tương bị đưa về điện Tiêu Phòng không?"
Ti Trúc sững người, không hiểu tại sao đột nhiên Thái tử lại nói tới chuyện này.
Nàng do dự một lúc mới nói.
"Nô tỳ nghe nói nàng chọc giận Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Cô ta vì quản quá nhiều, nên mới bị đuổi đi, hi vọng ngươi đừng giẫm lên vết xe đổ của cô ta."
Hắn nói rất bình tĩnh, như thể hắn đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng Ti Trúc có thể nghe ra ý cảnh cáo trong đó, tức thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Nàng cuống quít quỳ xuống "Nô tỳ biết sai rồi."
"Lui xuống đi."
"Vâng."
Ti Trúc run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.
Nàng vừa lúc gặp Tiêu lương đệ trước cửa.
Tiêu Hề Hề vẫn nhớ tình nghĩa món thịt heo hầm, mỉm cười với nàng.
Trong mắt Ti Trúc, nụ cười này biến thành biểu hiện chế giễu nàng, khiến nàng tức đến mức đau cả ruột gan.
Nàng cứng ngắc hành lễ, rồi ôm oán hận đầy bụng bỏ đi.
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng đi thẳng vào phòng, chạy đến cạnh Thái tử.
"Điện hạ, xem thần thiếp mang cho người gì nè?"
Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, thấy nàng lấy hai quả lựu đỏ mọng từ trong ngực.
Nàng nhìn quanh, đặt quả lựu nhỏ hơn vào tay Thái tử rồi vui vẻ nói "Vừa rồi thần thiếp nhìn thấy phía sau điện Lân Đức có hai cây lựu, trên cây còn có trái nữa, thần thiếp đã hái hai trái."
Trong cung có rất nhiều nơi trồng lựu, không phải để ăn, mà để cầu may.
Lạc Thanh Hàn cầm quả lựu khá nặng, nghĩ đến ý nghĩa của nó, bất chợt nhìn vào bụng Tiêu Hề Hề.
Nàng tặng lựu cho hắn, có phải đang ám chỉ điều gì với hắn không?