Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1167




Khi Lạc Dạ Thần rời cung, cả người như mất hồn.

Tiểu Ngố Ngố nắm tay y, háo hức gọi.

“Cha ơi, bế.”

Lạc Dạ Thần cúi người bế cậu bé lên, đặt vào xe ngựa.

Xa phu hỏi “Vương gia muốn đi đâu?”

Bây giờ Lạc Dạ Thần không muốn đi đâu hết, y chỉ muốn về nhà bình tĩnh lại.

Nhưng Tiểu Ngố Ngố còn đang háo hức chờ cha dẫn đi chơi.

Lạc Dạ Thần không nỡ làm con trai thất vọng, chỉ đành đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

“Đến chợ Tây.”

Xe ngựa vững vàng xuất phát đến chợ Tây.

Tiểu Ngố Ngố đang bò lổm ngổm trong xe ngựa, đồ đạc được đóng gói gọn gàng lại bị cậu bé biến thành một mớ hỗn độn.

Cậu bé thậm chí còn kéo tóc cha mình chơi đùa.

Lạc Dạ Thần cúi đầu nhìn con trai, nhưng bên tai lại văng vẳng những lời mà Lạc Thanh Hàn nói —

Trong mắt chúng ta, ông ấy là phụ thân, nhưng trong mắt ông ấy, chúng ta chỉ là con cờ.

Mắt Lạc Dạ Thần ngày càng đỏ hơn.

“Chúng ta chỉ là con cờ sao?”

Tiểu Ngố Ngố nhận ra cha sắp khóc, cậu bé vội buông tóc cha ra, sốt ruột nói “Đừng khóc, cha đừng khóc, con sai rồi.”

Nhóc sai rồi, nhóc sẽ không nắm tóc cha nữa.


Lạc Dạ Thần bế con trai lên ôm thật chặt.

Y cố kiềm nước mắt, nghiêm túc hứa.

“Con mãi mãi là bảo bối của cha, nếu sau này có ai dùng con làm con cờ, cha nhất định sẽ giúp con đánh chết hắn.”

Tiểu Ngố Ngố vung nắm đấm nhỏ “Đánh chết hắn!”

Sau đó cậu bé vội buông nắm đấm xuống, hèn nhát nói “Không được đánh nhau, mẹ sẽ tức giận.”

Lạc Dạ Thần bật cười.

……

Lúc Lạc Thanh Hàn đến cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề đang đọc truyện.

Nàng vốn thích đọc truyện có thịt, nhưng giờ không đọc được, vì sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.

Hiện giờ nàng đọc toàn là truyện ngũ giảng tứ mỹ*, phát huy năng lượng tích cực trong xã hội, phù hợp cho việc giáo dục thai sản cho trẻ.

*Ngũ giảng: văn minh, lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức. Tứ mỹ: tâm hồn đẹp, nói lời hay, hành động đẹp, môi trường đẹp.

Lão Vương nằm bên cạnh nàng, cái đầu đầy lông tựa vào bắp chân nàng, đôi mắt nheo lại, đuôi mèo lông xù đung đưa, trông rất nhàn nhã.

Thấy Hoàng đế tới, Lão Vương lập tức đứng dậy.

Con người này lại đến tranh sủng với nó.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Hề Hề, tiện tay đẩy Lão Vương xuống giường.

Lão Vương sớm đã có chuẩn bị, bốn chân vững vàng đáp xuống đất.

Nó ngẩng đầu nhe răng với Hoàng đế.

Tên bé ba tâm cơ này!

Lạc Thanh Hàn cũng không thèm nhìn, vòng tay ôm eo Hề Hề, nghiêng người nói nhỏ.

“Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Vừa hay Tiêu Hề Hề đọc sách lâu có hơi mỏi mắt, lập tức đặt cuốn truyện xuống, nói “Được đó.”

Lão Vương bất lực nhìn tên tâm cơ này bắt cóc nữ chủ nhân của mình.

Meo meo meo, loài người quả nhiên toàn là trọng sắc khinh mèo!

Lúc này là cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ không cao cũng không thấp, là thời điểm dễ chịu nhất trong năm.

Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, bươm bướm bay lượn, chim hót líu lo.

“Ta đã bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, đại điển sắc phong sẽ được tổ chức vào ngày sáu tháng sau, đến lúc đó ta có thể chính thức phong nàng làm Hoàng hậu.”

Tiêu Hề Hề tính toán thời gian, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày sáu tháng sau.

“Liệu có gấp quá không?”

Lạc Thanh Hàn giơ tay giúp nàng vén sợi tóc ra sau tai, nghiêm túc nói “Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, ta không muốn đợi thêm nữa, nếu không phải do tổ chế, ta ước gì ngày mai có thể chuẩn bị lễ sắc phong cho nàng.”

Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong.


Dù nàng không quan tâm những thứ bên ngoài này, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào khó tả khi thấy người mình yêu nôn nóng muốn dành cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất.

Lúc này, Lạc Thanh Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía một thân cây cao chót vót, sắc bén hỏi.

“Ai ở đó?”

Cấm vệ theo sau lập tức cảnh giác.

Khi bọn họ chuẩn bị đến gần thì thấy hai nữ tử trẻ tuổi đi ra từ phía sau gốc cây.

Nữ tử đi phía trước mặc váy dài xanh nhạt có thắt lưng, búi tóc cài trâm ngọc trai, da trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, bước đi uyển chuyển, không quá sắc sảo nhưng vẫn có nét riêng.

Nàng trông rất căng thẳng, ngón tay siết chặt khăn lụa, đôi môi đỏ mọng mím chặt, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương.”

Cung nữ áo xanh đi theo nàng lúc này đang cầm một giỏ tre, nét mặt hoảng sợ, động tác cứng ngắc khuỵu gối hành lễ.

Lạc Thanh Hàn vừa nhìn đã nhận ra đây là một trong sáu tú nữ mà Thái hoàng thái hậu nhất quyết chọn cho hắn.

Hắn nhớ nàng họ Viên, là con gái của Công bộ Thị lang.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Các ngươi lén lút trốn ở đó làm gì?”

Viên lương nhân vốn không phải người to gan gì, thấy Hoàng đế nghiêm nghị như vậy, trong lòng ngày càng bất an.

Nàng run giọng trả lời.

“Hồi bệ hạ, thần thiếp …. thần thiếp thấy hôm nay trời đẹp nên muốn ra ngoài dạo ngự hoa viên, tiện thể hái vài hoa tươi về trang trí trong phòng.

Thần thiếp không ngờ lại gặp bệ hạ và Quý phi nương nương ở đây.

Thần thiếp sợ làm phiền hai người, nhất thời lo sợ nên vội trốn đi.

Là thần thiếp thất lễ, xin bệ hạ tha cho thần thiếp lần này.”

Nàng càng nói mắt càng đỏ, sắp khóc vì sợ hãi.

Lạc Thanh Hàn cau mày, rõ ràng không hài lòng với dáng vẻ vô dụng của Viên lương nhân.

Lạc Thanh Hàn càng cau mày, Viên lương nhân càng sợ hãi, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.


Nếu như lúc mới vào cung nàng đã khao khát có được Hoàng đế, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, giờ đây đối với Hoàng đế, nàng chỉ còn nỗi sợ.

Nàng biết Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu có mâu thuẫn, nàng bị Thái hoàng thái hậu ép vào hậu cung, ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng có thể bị đuổi ra khỏi cung không thương tiếc, càng đừng nói đến một Lương nhân cỏn con như nàng.

Chỉ cần một câu của Hoàng đế là có thể lấy mạng nàng.

Hiện giờ nàng không dám có tâm tư gì, chỉ mong Hoàng đế quên đi một nhân vật nhỏ như nàng, đừng vì chuyện của Thái hoàng thái hậu mà giận lây sang nàng.

Tiêu Hề Hề đúng lúc lên tiếng “Bệ hạ đừng dọa nàng.”

Lạc Thanh Hàn hỏi lại “Trẫm đang nói rất đàng hoàng, dọa chỗ nào chứ?”

Tiêu Hề Hề không tranh cãi với hắn.

Nàng nhìn Viên lương nhân đang run rẩy, chậm rãi hỏi.

“Nếu bây giờ bệ hạ cho cô rời cung, cô có bằng lòng rời cung không?”

Viên lương nhân sửng sốt.

Nàng tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác nhìn Quý phi.

“Rời … rời cung?”

Tiêu Hề Hề nhìn Hoàng đế bên cạnh.

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích “Hậu cung của trẫm không cần nhiều người hỗn tạp, nếu ngươi bằng lòng, trẫm có thể lập tức hạ chỉ cho ngươi rời cung về nhà, sau này ngươi muốn ma chay cưới xin gì thì cũng không liên quan đến trẫm.”

Viên lương nhân đã chuẩn bị tinh thần làm góa phụ suốt đời, nhưng không ngờ mình sẽ có cơ hội rời cung, làm lại từ đầu.

Nàng gần như không cần suy nghĩ, quỳ xuống khấu đầu.

“Thần thiếp bằng lòng rời cung!”