Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1166




Tiểu Ngố Ngố đang chơi trong sân với nhũ mẫu, khi cậu bé nhìn thấy cha bước ra, lập tức giơ hai cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra gọi cha ơi.

Cậu bé muốn cha dẫn mình ra ngoài chơi.

Lạc Dạ Thần kiên nhẫn an ủi “Cha có việc phải ra ngoài, ngày mai dẫn con đi chơi có được không?”

Vừa nghe thấy hôm nay không thể ra ngoài chơi, Tiểu Ngố Ngố tức thì nôn nóng.

“Nói dối! Cha nói dối!”

Cậu bé vừa hét vừa khóc, khóc tan nát cõi lòng.

Dù người khác có dỗ thế nào cũng vô ích.

Lạc Dạ Thần quay lại nhìn Bộ Sanh Yên nhờ giúp đỡ.

Tuy nhiên, Bộ Sanh Yên không làm gì.

Nàng bình tĩnh nói “Chuyện chàng hứa với con thì phải làm được, không thể vì chàng là người lớn mà nuốt lời.”

Không còn cách nào khác, Lạc Dạ Thần chỉ đành bế Tiểu Ngố Ngố lên.

“Được, cha sẽ dẫn con ra ngoài chơi!”

Tiểu Ngố Ngố lập tức bật cười.

Lạc Dạ Thần ôm cậu bé đi ra ngoài, vừa đi vừa nói “Cha muốn vào cung gặp Hoàng đế thúc thúc của con, cho nên con phải theo cha vào cung trước, sau đó chúng ta có thể ra phố chơi, được không?”

Đối với Tiểu Ngố Ngố, ra ngoài chơi có nghĩa là ra khỏi nhà và chơi ở bên ngoài.

Vào cung cũng là đi ra ngoài, nên cậu bé không hề do dự gật đầu, tỏ ý có thể.

Hai cha con lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung.


Lạc Thanh Hàn vừa phê duyệt xong tấu chương của hôm nay, đang định đến cung Vân Tụ tìm Hề Hề thì được báo Anh vương dẫn theo con trai đến.

Lạc Dạ Thần chắp tay hành lễ “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”

Tiểu Ngố Ngố học theo dáng vẻ của cha, chắp hai bàn tay mũm mĩm vào nhau bái hai cái về phía Hoàng đế như muốn chúc mừng năm mới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười rạng rỡ.

“Bái kiến hoàng thúc.”

Lạc Thanh Hàn cũng sắp làm cha, lúc này tràn ngập tình thương của người cha.

Hắn cúi xuống, bế nhóc mập lên ước lượng, cảm khái nói.

“Tiểu Ngố Ngố lại mập ra rồi, xem xem, khá nặng đấy.”

Tiểu Ngố Ngố bĩu môi lầu bầu “Con không mập!”

Lúc cậu bé vừa ra đời đã là một nhóc mập, sau này được cha chiều chuộng hết mức, muốn ăn gì thì ăn, càng ăn càng mập.

Bây giờ cậu bé chỉ hơi bụ bẫm.

Nhưng cậu bé không thích người ta chê mình mập.

Lạc Thanh Hàn cười “Mập còn không cho người ta nói, tính cách này rất giống cha con.”

Lạc Dạ Thần nằm không cũng trúng đạn.

Y lên tiếng phản bác “Ta không có mập!”

Lạc Thanh Hàn liếc y một cái “Huynh không mập, nhưng huynh ngốc.”

Lạc Dạ Thần tức giận, lớn tiếng phản bác “Ta không ngốc!”

Lạc Thanh Hàn không nói, nhưng ánh mắt lại nói rõ cho đối phương biết, nhìn xem, phản ứng giống hệt nhau!

Lạc Dạ Thần bực bội, nhưng không thể phản bác, cuối cùng tự làm mình tức chết.

Lạc Thanh Hàn đặt Tiểu Ngố Ngố xuống, sai Thường công công bế cậu bé ra ngoài chơi.

Thường công công biết Hoàng đế và Anh vương có chuyện cần nói, nên dẫn những người khác trong ngự thư phòng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Hoàng đế và Anh vương.

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói “Nói đi, đột nhiên tới gặp trẫm là vì chuyện gì?”

Lạc Dạ Thần vẫn còn tức, lúc này y không muốn làm theo ý của đối phương nên cố tình quái gở nói.

“Ngài không phải Hoàng đế sao? Thiên hạ này không phải do ngài nắm giữ sao? Dù ta không nói, ngài cũng có thể biết ta đến đây là vì chuyện gì.”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Huynh tới đây là vì chuyện của Quý phi.”

Nét mặt Lạc Dạ Thần cứng đờ.

Mấy người này sao vậy? Sao ai cũng liệu việc như thần?

Chuyện này làm y rất mất mặt!

Lạc Dạ Thần “Sao … sao ngài biết?”

Y khẳng định từ khi vào đây chưa từng nhắc đến hai chữ “Quý phi”, Hoàng đế phải không đoán được mới đúng.

Lạc Thanh Hàn “Gần đây vì chuyện lập hậu, phía các tông thân không an phận, hôm nay thậm chí còn cử đại diện đến phủ Anh vương, hẳn là muốn huynh về phe bọn họ.”


Lạc Dạ Thần muốn hỏi đối phương làm sao biết các tông thân cử người đến phủ Anh vương?

Nhưng khát vọng sống mãnh liệt đã buộc y phải nuốt lời này xuống.

Không cần nghĩ cũng biết Hoàng đế chắc chắn đã cài tai mắt khắp nơi ở Thịnh Kinh.

Chuyện này tự hiểu trong lòng là được, nói ra thì không hay chút nào.

Dù sao Hoàng đế cũng đã đoán được, cho nên Lạc Dạ Thần dứt khoát không vòng vo nữa mà nói thẳng.

“Đúng vậy, các tông thân muốn ta thuyết phục bệ hạ đổi ý, không lập Quý phi làm Hoàng hậu.

Bọn họ còn nói Quý phi là Tiêu trắc phi, mà Tiêu trắc phi rất có khả năng là hung thủ giết hại phụ hoàng.

Ta nghĩ chuyện này thật hoang đường, nên cố ý vào cung gặp bệ hạ, hy vọng bệ hạ cho ta câu trả lời rõ ràng.”

Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi “Huynh muốn câu trả lời gì?”

Lạc Dạ Thần “Phụ hoàng thật sự bị Tiêu trắc phi gi ết chết?”

Đáp lại y là một sự im lặng kéo dài.

Trong lòng Lạc Dạ Thần hơi chùng xuống.

Nếu đối phương không phủ nhận thì có nghĩa là ngầm thừa nhận.

Lạc Dạ Thần ngồi quỳ ghế dài thấp, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay chợt siết chặt vạt áo, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Thật lâu sau, y mới lẩm bẩm nói.

“Dù sao đó cũng là phụ hoàng của chúng ta ……”

Lạc Thanh Hàn không phủ nhận sự thật này, hắn bình tĩnh nhìn đối phương, hỏi “Huynh còn nhớ Huệ phi chết như thế nào không?”

Huệ phi là mẫu phi của Lạc Dạ Thần, cái chết của bà là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng y.

Vừa nhớ lại cảnh mẫu phi chết thảm, mắt y chợt đỏ bừng, khàn giọng đáp “Tất nhiên là nhớ, bà ấy đã bị phản quân giế t chết.”

Lạc Thanh Hàn “Thế huynh có biết vì sao phản quân có thể dễ dàng khống chế hoàng cung như vậy không?”

Lạc Dạ Thần sửng sốt.


Y chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Y không nhịn được hỏi “Tại sao?”

Lạc Thanh Hàn “Vì phụ hoàng cố ý dung túng.”

Lạc Dạ Thần không tin được “Sao có thể như thế? Sao phụ hoàng có thể dung túng đám phản quân đó náo loạn trong cung? Chuyện đó có lợi gì cho ông ấy?”

Giọng Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, thậm chí lọt vào tai Lạc Dạ Thần còn có hơi lạnh lùng.

“Phụ hoàng sớm đã có ý định diệt trừ Tây Lăng vương và Tần gia, nhưng chưa tìm được cơ hội và lý do thích hợp, lần cung biến đó là cơ hội tốt nhất, phụ hoàng không thể bỏ lỡ.”

Giọng Lạc Dạ Thần run run “Nhưng đó là phi tần của ông ấy, sao ông ấy có thể tàn nhẫn như vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Chỉ là mấy phi tần mà thôi, có thể dùng vài mạng phi tần đổi lấy cơ hội diệt trừ Tây Lăng vương và Tần gia, đối với phụ hoàng mà nói vô cùng có lợi.”

Lạc Dạ Thần không bao giờ nghĩ tới, cung biến năm đó lại có ẩn tình như vậy.

Nếu hung thủ thật sự gi ết chết Huệ phi là Tây Lăng vương và Tần Trọng, thì Thịnh Vĩnh Đế chính là đồng phạm.

Lạc Dạ Thần không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này.

Y cứ lặp đi lặp lại cùng một câu.

“Sao phụ hoàng có thể làm vậy? Sao ông ấy có thể làm vậy?”

Lạc Thanh Hàn cũng vô số lần muốn hỏi phụ hoàng, sao ông ấy có thể làm vậy?

Nhưng bây giờ Lạc Thanh Hàn đã hiểu rõ.

Hắn bình tĩnh nói.

“Trong mắt chúng ta, ông ấy là phụ thân, nhưng trong mắt ông ấy, chúng ta chỉ là con cờ.”