Chương 5 Chủ Nhân Quyển Sách Xuất Hiện
Chương 5 Chủ Nhân Quyển Sách Xuất Hiện
Sau nửa giờ mưa bắt đầu ngưng, mây đen từ từ tản đi, ánh trăng bắt đầu lộ ra,
Khải tắm rửa dưới ánh trăng, tâm pháp tự hành vận chuyển, từng tia từng ta tinh hoa mặt trăng bắt đầu dùng nhập vào cơ thể hắn,
Cơ thể hư ảo của hắn phát sáng lên chói mắt rồi từ từ ảm đạm trở lại, hắn quan sát vản thân trên dưới một lần, tùy rằng vẫn như cũ hư ảo nhưng đã không còn là màu trắng trong suốt mà thay vào đó toàn thân chuyển thành màu vàng nhạt,
Hắn nhắm mắt lại cảm thụ bản thân trong chốc lát, lúc mở mắt ra hắn nâng lên "cánh tay" vài viên đá cách đó không xa bỗng nhiên rung động rồi từ từ lơ lửng lên không trung, hắn thì thầm:" thì ra vừa nãy là độ kiếp."
Lúc này quyển sách tránh thoát khỏi tay hắn rồi lơ lửng trước mặt hắn,
"Roẹt, roẹt,..." Quyển sách tự hành lật trang, đến trang 2504 thì dừng lại,
Khải phất tay, mấy viên đá đập vào một thân cây đã bị sét đánh cháy đen tạo mấy lỗ nhỏ, hắn định thần nhìn lại,
Quỷ tu có chín cấp độ:
Từ 0 đến 999 năm tu vi: cảnh giới oán linh, bản thể bạch sắc hư ảo.
Từ 1000 năm tu vi đến 1999 năm tu vi: cảnh giới quỷ linh, bản thể hoàng sắc hư ảo.
Từ 2000 năm tu vi đến 2999 năm tu vi: cảnh giới quỷ binh, bản thể hoàng kim sắc hư ảo.
Từ 3000 năm tu vi đến 3999 năm tu vi: cảnh giới quỷ tướng, bản thể huyết sắc hư ảo.
Từ 4000 năm tu vi đến 4999 năm tu vi: cảnh giới quỷ vương, bản thể xích kim sắc hư ảo.
Từ 5000 năm tu vi đến 5999 năm tu vi: cảnh giới quỷ hoàng, bản thể tử sắc hư ảo.
Từ 6000 năm tu vi đến 6999 năm tu vi: cảnh giới quỷ đế, bản thể hắc sắc hư ảo.
Từ 7000 năm tu vi đến 9999 năm tu vi: cảnh giới độ kiếp, bản thể quy về bạch sắc.
Tiên cảnh, tái tạo nhục thân, thoát khỏi bày xích của thiên địa, vũ hoá thành tiên.
Hữu nghị nhắc nhở, quỷ hồn là tồn tại trái với quy tắc của thiên địa vì thế mỗi lần tăng lên cảnh giới phải chịu lôi kiếp tương ứng.
Nhìn tới tái tạo nhục thân Khải không khỏi kích động, ai lại muốn tồn tại dưới sự bào xích của thiên địa hư vô mờ mịt đâu? Ai lại muốn tồn tại mà chỉ nhìn được nhưng không chạm được đâu?
Nhưng nhìn tới dòng cuối cùng hữu nghị nhắc nhở "răng" hắn lại ngứa, con mẹ nó trước khi lôi kiếp tới thì không mở ra được, đến khi lôi kiếp quá rồi thì mới hữu nghị nhắc nhở,
Hắn chắc chắn chủ nhân quyển sách này muốn chơi hắn, chứng cớ rõ ràng.
Đúng lúc này từ trong quyển sách bây ra một vầng sáng, vầng sáng dần dần ngưng tụ lại thành một hư ảnh nam tử trẻ tuổi tay đang cầm một cây bút lông,
Khải cấp tốc lùi về sau một đoạn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hư ảnh trước mắt,
Hư ảnh không để ý tới hắn mà nhìn quanh một vòng, hắn khẽ nhíu mày:" mảnh phàm giới này oán khí thật là nặng."
Chợt hắn lại nhìn về phía Khải cười nói:" ta có ý muốn hại ngươi thì ngươi chạy được sao?"
Khải không có trả lời mà hỏi ngược lại:" ngài là vị đồng hương viết ra quyển sách này sao?"
Hư ảnh thoáng nhìn về quyển sách đang lơ lửng bên cạnh, trong đôi mắt có một tia hồi ức không dễ dàng phát giác, hắn hơi gật đầu:" đúng vậy, thoáng cái đã qua chục vạn năm, thật là hồi ức."
Khải lúc này buông lỏng cảnh giác, phiêu phiêu bay tới lấy lòng nói:" ngài nói ngài đến từ địa cầu, không biết ngài đến từ quốc gia nào? Niên đại nào vậy?"
Hư ảnh lắc nhẹ đầu:" quốc gia cái từ này ở thời đại của ta không có sử dụng, ta sống ỏ địa cầu khoảng thiên niên kỷ thứ tư, sinh ra ở vùng biên Liên Minh Đông Á."
Khải sửng sốt một chút, chợt hỏi:" thiên niên kỉ thứ tư? Vậy chẳng phải ngài sinh ra sau ta khoảng hai ngàn năm sao? Vậy ngài xuyên việt bao lâu?"
Hư ảnh nhẹ lắc đầu:" ta bắt đầu viết quyển sách này sau khi đến đây mười sáu năm, sau hai vạn năm thì hoàn thành cũng là lúc ta sắp phi thăng, lại mất thêm chín vạn năm tu luyện đến cảnh giới như hiện tại, đến nay đã qua sáu vạn năm rồi."
Khải một bên nghe một bên tính toán, hắn giật mình:" vậy chẳng phải ngài xuyên việt đến đây trước ta hơn mười lăm vạn năm sao?"
Hư ảnh nhìn vẻ mặt hắn đầy mê mang thì trầm mặc, chợt hắn mỉm cười nói:" thời không quy tắc hư ảo đến ngay cả ta cũng không hiểu hết, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều." Hư ảnh dừng một chút mới hỏi Khải:" làm sao ngươi đến được đây trong trạng thái này?"
Khải nghe vậy thì tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra hơn một tháng nay của hắn, hư ảnh kiên nhẫn lắng nghe, sau khi nghe xong hắn cảm khái:" Quỷ tông vẫn như vậy, là một đám không để người ta bớt lo."
"Theo ngài thấy Quỷ tông là tốt hay xấu?" Khải dò hỏi.
" Quỷ tông không xấu, nhưng chúng đi khắp các phàm gian thu thập oan hồn cũng ảnh hưởng tới một chút quy tắc luân hồi của thiên địa."
Khải hiếu kỳ hỏi:" làm trái quy tắc? Vậy có phải là bọn chúng cũng chịu thiên khiển không?"
Hư ảnh bật cười:" không nghiêm trọng như vậy, bọn chúng tuy là thu thập oan hồn mà oan hồn lại là tồn tại trái với quy tắc nên thiên địa cũng không có ngu dại gì mà đi vì chuyện nhỏ này đắc tội với tên kia."
"Tên kia?"
"Đúng vậy, sau lưng quỷ tông có người, mà lại..." Hư ảnh nói tới đây thì dừng:" đây là chuyện lợi ích phân tranh của các thế lực tầng trên, bây giờ biết những chuyện này với ngươi là quá sớm."
"Hiểu rồi," Khải gật gật đầu không lại hỏi nhiều, hư ảnh nhìn hắn vài cái rồi phất nhẹ cánh tay, không biết từ nơi nào phi tới đây bốn khối kim loại, hư ảnh lòng bàn tay hiện ra ngọn lửa phẩy vào bốn khối kim loại.
Khải yên lặng nhìn, hắn không có hỏi đối phương muốn là gì vì trong tiểu thuyết hắn đọc lúc còn sống thì lúc này là lúc tiền bối sẽ cho vãn bối cơ duyên, hắn chờ là được.
Chỉ vài phút sau bốn khối kim loại bắt đầu hoà tan vào nhau rồi bắt đầu vặn vẹo,
Lại sau vài phút hư ảnh thu hồi ngọn lửa, bốn khối kim loại ban đầu lúc này đã trở thành một thanh kiếm nhỏ, kiếm dài khoảng hai tất, dày có hai ngón tay và rất xấu.
Bỗng không gian phía trước tách ra, thanh kiếm bấy thẳng vào trong rồi biến mất,
Khải ngơ ngác nhìn, hư ảnh nhìn b·iểu t·ình của hắn thì bật cười:" ta gửi về cho bản thể gia công một tý, chẳng lẻ ngươi thích dùng một thanh kiếm xấu hoắc sau?"
Khải nghe vậy trong lòng liên tục lắc đầu nhưng ngoài miệng thì nói:" chỉ cần tiền bối tặng thì thứ gì ta cũng thích."
"Haha," hư ảnh cười không nói, chỉ một lát sau hư không trước mặt hắn lần nữa xe rách, từ bên trong một thanh tiểu kiếm sáng loáng bay ra rồi lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn,
Hắn nhìn một chút rồi gật đầu:" không hổ là bản thể của ta, tùy tiện làm một món rác rưỡi phi kiếm đều đẹp đẽ như vậy." Nói rồi hắn phất tay, thanh tiểu kiếm bấy về trước mặt của Khải.
Hắn nhìn b·iểu t·ình hết sức đặc sắc của Khải thì cười:" đừng làm vẻ mặt này, trong mắt ta nó là rác rưỡi nhưng đặt ở bên trong phàm giới thì đây là một món pháp bảo hết sức trâu bò đó."
Khải lúc này tươi cười nhận lấy:" đa tạ tiền bối."
Hư ảnh gật gật đầu:" không khách khí, khiên cho nó nhận chủ đi rồi ta sẽ chỉ ngươi cách dùng."
Khải mơ hồ hỏi:" tiền bối, làm sao nhận?"
"Ngươi tự nghiên cứu đi."
Khải tỉ mỉ nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết trước kia từng đọc rồi dò hỏi:" nhỏ máu nhận chủ?"
"Ừm, cũng là một cách."
Nghe được đối phương trả lời hắn nhất thời đen mặt, nếu không phải sức mạnh trên lệch quá lớn hắn muốn cùng đối phương ngươi c·hết ta sống một hồi.