Chương 6 Kiếm Tên Vô Danh
Chương 6
Thấy hắn yên lặng không lên tiếng hư ảnh cảm thấy hết hứng thú đùa:" thôi được rồi, không đùa nữa," " ngươi dùng một tia niệm lực đưa vào thành kiếm này thử một chút."
Khải nghi hoặc hỏi:" niệm lực là cái gì?"
Hư ảnh không trả lời, bên cạnh hắn đất đá không ngừng lay động rồi đồng loạt phi về hướng Khải, Khải không tránh không né, những viên đá phí tới cách hắn một gần tay thì đồng loạt dừng lại, hư ảnh khó hiểu hỏi:" sao ngươi không tránh?"
Khải nghiêng đầu, hắn hỏi ngược lại:" sao ta phải tránh? dù sao mấy viên đá này cũng đâu chạm vào được ta."
Trong một tháng này hắn trải qua không ít, gió thổi lá rơi, có đôi khi là chim chốc, dã thú chạy qua tất cả đều không ngoại lệ, không chạm được vào hắn.
Hư ảnh haha nở nụ cười, chợt một viên đá đụng mạnh vào người Khải,
"Vút,"
Hắn bị hòn đá đụng bay xuyên qua mấy thân cây, mà nhưng thân cây kia đều bị viên đá đụng nát, cũng may hư ảnh kia không có ý hại hắn, chỉ đụng nát vài thân cây thì viên đá dừng lại, Khải chật vật phiêu phiêu trở về mà thân ảnh hắn cũng hư ảo thêm một chút.
Nhìn hắn chật vật hư ảnh nở nụ cười:" haha, cảm giác thế nào?"
Khải yếu ớt nói:" đau, cảm giác toàn thân sắp bị xé rách ra."
Cười "haha" hai tiếng hư ảnh không nhanh không chậm nói:" Viên đá đúng là không chạm vào được ngươi nhưng niệm lực thì có, niệm lực không đánh gãy được thân cây nhưng viên đá thì có, ta dùng niệm lực bao phủ toàn bộ viên đá nên nó mới có thể làm tổn thương ngươi đồng thời đánh gãy nhưng thân cây kia, ngươi hiểu không?"
Khải yên lặng lắng nghe, sau khi nghe hư ảnh nói xong hắn lại nhìn thân cây một chút nhìn viên đá một chút, như nghĩ tới điều gì đó hắn mới chắp tay:" vãn bối thụ giáo."
Hư ảnh phất phất tay, hắn lại khẽ vẫy tay một loạt các viên đá lại bây lên, lần này Khải học khôn, hắn cấp tốc lùi về sau một đoạn xua xua tay:" vãn bối không đùa, đau thật đấy!"
Hư ảnh trợn mắt với hắn một chút nói:" ngáo hay gì? tới đây."
Khải nghe vậy thì phiêu phiêu bay tới, hư ảnh lúc này mới nói:" niệm lực là sức mạnh tinh thần, linh hồn sau khi mạnh đến cấp độ nhất định thì niệm lực sẽ mạnh tương ứng, ngươi hiện tại linh hồn đã đạt đến một ngàn năm tu vi cho nên có thể sử dụng niệm lực đi?"
Khải gật gật đầu, hắn hơi nhắm mắt nhớ lại cảm giác điều khiển những viên đá khi vừa độ kiếp xong lúc nãy, toàn bộ sức mạnh linh hồn tập chung thành một ý niệm, một khối đá dưới đất cách hắn không xa bắt đầu lấy động, một lát sau hắn mới chắp tay yếu ớt nói:" xin lỗi tiền bối, lúc nãy bị ngài đánh trúng một cái bây giờ ta cảm giác còn hết sức suy yếu."
Hư ảnh trợn trắng mắt, chợt hư không phía trước hắn tách ra, một viên đan dược đen tuyền óng ánh từ trong bay ra, hư ảnh ngón tay khẽ động viên thuốc tách ra thành hai phần, nhưng phần mới được tách ra thì hết sức hư ảo còn viên đan được thì cũng ảm đạm xuống,
Miệng Khải vừa mới hé ra thì hư ảnh đã c·ướp trước trả lời:" vạn vật đều có linh, đây là linh của viên đan dược ngươi uống vào đi."
Không chờ hắn phản ứng, hư ảnh đã đánh thẳng chân linh viên đan dược vào cơ thể hắn, một đoàn màu đen tới vị trí ngực Khải thì dừng lại và bắt đầu mạnh mẽ xoay tròn, dược lực tan ra tẩm bổ linh hồn hắn, Khải cảm giác toàn thân thư sướng, linh hồn cũng mạnh mẽ thêm vài phần,
Đang lúc Khải híp mắt hưởng thụ thì hư ảnh phất tay, đoàn sáng màu đen ngừng lại, Khải chưa thoả mãn chẹp chẹp miệng, hư ảnh liếc mắt nói:" đừng có mà không biết thoả mãn, đây là một viên tiên đan tẩm bổ linh hồn, với tình trạng của ngươi hiện tại nếu hấp thu xuống coi chừng nổ tung, ta tạm thời phong ấn dược lực của nó lại khi nào linh hồn ngươi mạnh mẽ hơn một chút thì nó sẽ tự động giải phong."
Khải chấp tay chân thành nói:" đa tạ tiền bối ban dược."
Hư ảnh phủi phủi tay không quần trọng nói:" rác rưỡi mà thôi không cần để ở trong lòng."
Người ta nói đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cảm nhận được hiệu quả của viên đan dược rồi thì cho dù người ta có nói đây là một đống shit hắn cũng không có cảm thấy khó chịu như vậy.
"Đã khoẻ rồi chưa?" Hư ảnh lườm Khải một tý rồi nói.
"Đã tốt hơn một chút."
Hư ảnh lại một lần nữa trợn trắng mắt, hắn coi như nhìn ra tên này rất thích ăn vạ, lần sau gặp lại hắn nên cẩn thận đề phòng, không khéo lại hao tài tốn của.
Khải không biết đối phương đang nghĩ gì, có biết hắn cũng không quan tâm, hắn một lần nữa tập chung lại niệm lực, một mãnh vỡ thân cây từ từ bay lên rồi vọt nhanh về phía một thân cây khác phát ra tiếng vang trầm đục,
"Ầm,"
Hư ảnh hài lòng gật đầu:" bây giờ ngươi thử đưa niệm lực vào thành kiếm này đi."
Khải gật đầu, một đoàn vô hình từ hắn quán thâu vào thanh kiếm trước mặt, chỉ thấy thanh kiếm rung lên vài cái rồi phiêu phiêu trôi lại trước mặt hắn.
Hư ảnh gật đầu:" bây giờ thanh kiếm này đã là của ngươi, hãy đặt cho nó một cái tên đi."
"Được," Khải đáp một tiếng rồi yên lặng nghĩ, sau một lúc hắn nói:" hay gọi nó là gọi nó Vô Danh đi."
"Haha, kiếm tên Vô Danh, con mẹ nó vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được,haha," cười một lúc hắn lại nói:"Rất tốt, gặp mặt cũng gặp, quà cũng cho xong, bồi thường cũng bồi, ta đi trước." Hư ảnh nói rồi chậm rãi tán đi.
Lúc hư ảnh tiêu tán sắp hết thì Khải lại lên tiếng:"Tiền bối chờ một lát, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Hư ảnh lại lần nữa ngưng thực lại, lạnh nhạt nói:" bản đế tên Chu Văn, đế hiệu Thư Đế."
Khải rõ ràng sửng sốt một chút, chợt hắn gãi đầu:" xin lỗi tiền bối ta nhớ lầm, ta có hai chuyện muốn thỉnh giáo ngài."
Câu nói của Khải ra ngoài dự đoán:"Sao? Khụ khụ,..." Chu Văn ho khan vài tiếng rồi nói:"ừm, vấn đề đầu tiên ta đã trả lời, vấn đề thứ hai đi."
"Tiền bối cho ta hỏi, những oan hồn sau khi bị ta hấp thu có phải hay không sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này?"
Chu Văn nhìn kỹ hắn chốc lát rồi thản nhiên nói:" ngươi yên tâm, thứ ngươi hấp thụ chỉ là oán niệm, chấp niệm còn có từ vi của chúng, không còn oán niệm và chấp niệm ràng buộc chân linh của chúng sẽ tự rơi vào luân hồi."
Khải thở dài một cái, chắp tay nói:" đa tạ tiền bối giải hoặc."
"Ừm," hư ảnh gật đầu nhưng hắn chưa biến mất ngay mà nói:" ngươi tư tưởng này rất khó tồn tại ở thế giới này, ở đây không giống với địa cầu, đạo đức và sự lương thiện chỉ tồn tại khi không có lợi ích xung đột, nhiều khi ngươi nghĩ muốn chừa cho đối phương một con đường nhưng đối phương chưa chắc đã nghĩ như vậy, cho nên, đừng để sự lương thiện ràng buộc bản thân, sẽ hại c·hết chính mình." Nói tới đây Chu Văn mới chậm rãi tiêu tán, quyển sách cũng chậm rãi đóng lại rơi vào trong tay của Khải.
Nhìn đối phương triệt để tiêu tán Khải thu hồi tầm mắt, chợt hắn nhìn thành kiếm vẫn còn đang phiêu phiêu trước mắt mới chợt vỗ đầu:"quên hỏi tiền bối thanh kiếm này làm sao thứ vào rồi."
Hắn đưa tay bắt lấy chuôi kiếm thì không ngoài ý muốn đều xuyên qua, bắt đắc dĩ hắn chỉ có thể sử dụng niệm lực cầm lấy nhưng sau một lát hắn mới đau đầu khi phát hiện niệm lực bản thân chịu không nổi,
Bắt đắc dĩ hắn chỉ có thể tìm một thân cây to rồi cắm thanh kiếm vào, bản thân tận dụng mặt trăng còn tại thời gian không dài bắt đầu ngồi xuống vận chuyển tâm pháp,
Một đêm hết sức đặc sắc cuối cùng cũng qua