Chương 14: Mê Trận
Chương 14: Mê Trận
Gió hiu hiu thổi, Diệp Dung ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây, nàng hai mắt nhắm lại, tập trung tinh thần dùng ít ỏi linh khí bản thân có được tiến hành tẩm bổ kinh mạch,
Theo luồng chân khí đầu tiên xuất hiện trong cơ thể nàng hiện tại tu luyện dễ dàng hơn nhiều, mặc dù không phải rất nhanh nhưng không còn cảm giác linh khí sau khi vào trong cơ thể ở vị trí này lại thoát ra vị trí khác.
Khải ngồi cách đó không xa, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, vòng xoáy linh khí sau khi được thấp thứ vào cơ thể nàng đầu tiên sẽ tập trung vào hoả diễm ấn kí ở trán, lúc này ấn kí lại toả ra ánh hào quang rồi lại giống như lần trước, một lượng nhỏ chân khí sẽ tràn ra cơ thể Diệp Dung.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm:" ấn kí này là động cơ sao? Cần có nghiệp lực làm nguyên liệu mới có thể hoạt động?"
Hắn cuối cùng cũng hiểu nàng tại sao lâu như vậy vẫn không thành công tụ khí, vì cơ bản toàn bộ linh khí thiên địa vào trong cơ thể nàng đều bị ấn kí này hút đi, nhưng ấn kí cần có nghiệp lực mới có thể chuyển hoá linh khí thành nguồn chân khí ban đầu cho nàng sử dụng,
Cũng không biết bao nhiêu nghiệp lực đó đủ cho ấn kí hoạt động bao lâu?
Đúng lúc này ấn kí trên trán Diệp Dung tốc độ nhấp nháy gia tốc rồi từ từ ảm đạm lại, Khải phi một tiếng nói thầm:" thật biết hành người, à không hành quỷ chứ."
Nhìn sắc trời dần dần ảm đạm lại, hắn lại nhìn một chút Diệp Dung, lặng lẽ thở dài, bàn tay phất lên tạo một đạo bình chướng vô hình bảo vệ nàng, Vô Danh Kiếm rơi vào trong tay hắn, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện biến mất.
. . .
Trời tối dần, ánh trăng yếu ớt không thể soi sáng được nhân gian, Diệp Dung từ trong tu luyện mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy sự kích động, nàng đã thành công đã thông hai đường kinh mạch,
Phát hiện trời đã tối nàng dùng chân khí tập trung vào đôi mắt, ánh mắt nàng lấp lánh ánh sáng màu cam, đây là thuật khai nhãn trong miệng của các tu sĩ tu tiên, còn trong giới võ giả gọi đây một môn nhãn pháp gọi là phá chướng pháp.
Đây là một môn công pháp cơ bản, không có pháp quyết, chỉ cần truyền một lượng chân khí vào đôi mắt thì có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể thấy, nhưng môn công pháp này chỉ dùng nhiều ở tu sĩ hoặc võ giả cấp thấp, vì tu sĩ cấp cao thì đôi mắt họ đã được linh khí tẩm bổ thị lực đã tăng cường lên không biết bao nhiêu lần nên không cần thiết.
Diệp Dung dùng phá chướng pháp, nàng phát hiện bản thân được bao bọc trong một kết giới mờ nhạt, ánh mắt nàng phức tạp, nhưng sự phức tạp đó chỉ loé lên trong nháy mắt nàng lại lộ ra một nụ cười ngốc manh ngốc manh, lớn giếng gọi:" tiền bối, ta thành công đã thông hai mạch."
Không ai trả lời nàng, Diệp Dung lại gọi hai ba tiếng cũng không có ai trả lời, nàng nhìn quanh một vòng, tuy nói có phá chướng pháp hỗ trợ nhìn trong bóng đêm là không thành vấn đề nhưng nàng hiện tại quá yếu, đôi mắt lại không thể chịu quá nhiều chân khí nên tầm nhìn là có hạn,
Nàng đi đến gần kết giới, bàn tay khẽ chạm, bàn tay nàng nháy mắt xuyên ra ngoài, Diệp Dung chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh nàng hiểu ra hiển nhiên kết giới này không phải dùng để ngăn cản vật sống, còn về việc để đề phòng cái gì thì nàng cũng hiểu.
Diệp Dung vừa chạy chậm vào trong hang miệng vừa gọi, nhưng không ai trả lời nàng, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Khải, nàng chẹp chẹp miệng:" lại đi ra ngoài rồi sao?"
Nói rồi nàng dựa vào vách động, hai tay ôm đầu gối, nói khẽ:" vì cái gì tốt với ta như vậy? Ta có thể cho ngươi cái gì?"
Thoáng cái nàng nhớ lại cuộc trò chuyện bạn sáng, hai tay ôm đầu gối càng chặt hơn:" nếu như ta không phải là huyết mạch duy nhất còn sót lại của phụ hoàng thì tốt rồi." Lúc ấy ta sẽ không có vướng bận gì, dành hết quãng thời gian còn lại bồi bạn cùng với ngươi.
"Nếu ngươi là cái người sống thì thật tốt, thật xin lỗi, nhưng huyết mạch hoàng thất không thể đoạn trên người ta," Nói rồi nàng đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi nàng lại quay đầu nhìn lại hàng động một chút, ánh mắt có một tia không bỏ, nhưng rất nhanh biến thành kiên định, nàng xoay người biến mất trong bóng đêm.
. . .
Khải về đến thì phát hiện Diệp Dung đã không còn, hắn thả ý niệm ra xung quanh phạm vi hai ngàn mét nhưng vẫn không thấy, hắn lắc đầu than nhẹ:" ngươi thật khiến một con quỷ như ta phải đau đầu." Nói rồi hắn nhắm mắt lại, ý niệm tập trung vào khế ước nằm sâu trong linh hồn, một lát sau hắn mở mắt ra trong miệng cợt nhã:" chạy đủ nhanh, nhưng rất tiếc."
Thân ảnh của hắn lần nữa vọt nhanh theo một phương hướng.
. . .
Trong rừng rậm, một đạo thân ảnh đỏ rực đang phi tốc với tốc độ cực nhanh, phía sau nàng chỉ nhìn thấy từng đạo tàn ảnh,
Diệp Dung dựa theo trí nhớ của bản thân ngược về đường cũ chỉ hi vọng bản thân nhanh chóng thoát khỏi khu rừng này,
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện một sự thật, bản thân nàng đã vận dụng hết tốc lực để chạy nhưng suốt đêm vẫn không thể nào thoát khỏi khu rừng này,
Chân khí trong cơ thể nàng dần dần hao hết, tốc độ Diệp Dung càng lúc càng chậm, dần dần nàng đã cạn kiệt sức lực tay chống vào một thân cây không ngừng thở hỗn hển,
Khải lơ lửng trên không trung, bản thân không nhanh không chậm theo sau Diệp Dung, dưới cái nhìn của phàm nhân thì tốc độ của Diệp Dung là rất nhanh nhưng dưới cái nhìn của hắn, không đáng nhắc tới,
Hắn cách nàng chừng một trăm mét, dọc trên đoạn đường Diệp Dung luôn luôn thả ra thần thức ít ỏi của mình dò xét xung quanh, mà nếu hắn lại gần thì nàng cũng không thể phát hiện, không có cách, tu vi chênh lệch quá nhiều,
Nhân loại khai hai mạch chỉ bằng với hắn hai trăm năm đạo hạnh, với một ngàn sáu trăm năm đạo hạnh hiện tại của hắn thì tương đương với nhân loại võ giả cảnh giới tiên thiên trở lên, hắn cao hơn nàng một cái đại cảnh, bốn cái tiểu cảnh, nàng muốn dựa vào bản thân phát hiện hắn? Còn lâu.
Sở dĩ cách xa nàng một tý là hắn sợ khế ước dở chứng phát ra động tĩnh gì thì toi công ẩn nấp, dù sao Diệp Dung hiện tại không giống với lúc trước, nàng hiện tại đã có tu vi.
Khi phát hiện nàng dừng lại thì bản thân cũng dừng lại, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú bừng bừng nhìn Diệp Dung đã mệt mỏi chỉ còn nửa cái mệnh, nàng thở mạnh dẫn tới trước ngực không ngừng chập chùng,
Hắn không có ý định hiện thân, ít nhất hiện tại là không có, hắn cũng phát hiện ra khu rừng này quỷ dị, từ góc độ của hắn nhìn xuống thì chu vi mấy cây số xung quanh những cái cây không đang không ngừng chuyển động, theo như trên sách nói thì đây giống như là mê trận.
Chợt Vô Danh bên cạnh phát ra tiếng "ong, ong" mũi kiếm chỉ về một hướng không rừng rung động,
Khải nhìn theo hướng mũi kiếm chỉ, phát hiện trung tâm cánh rừng này có yêu khí phát ra, Khải không vội hành động, hắn án lấy thân kiếm đẩy quả một bên nói khẽ:" yêu khí không mạnh, nàng không có nguy hiểm."
Vô Danh kiếm lúc này mới yên tĩnh lơ lửng bên cạnh hắn.
Bên dưới Diệp Dung sau khi ổn định lại thân thể, nàng thả ra lượng thần thức còn sót lại dò xét chung quanh, thấy xung quanh không có động tĩnh nàng mới thở phào một cái ngồi xếp bằng xuống đất, hai mắt nhắm chặt, vận công bổ sung lại chân khí.
Diệp Dung không động khu rừng cũng dần dần bình tĩnh lại, dường như tên yêu quái kia chỉ không muốn có người đến được vị trí của hắn chứ không có ý định hại người,
Khải cũng cảm thấy thú vị, hắn nhìn Diệp Dung khí tức đã dần dần ổn định thì hướng về vị trí yêu khí phát ra lúc nãy bay đi.