Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 94




Edit: Eirlys

Beta: Su

Lúc Triệu Ngu tỉnh dậy thì trời đã tối, cơn sốt của cô cũng đã hạ.

Uống thuốc lại còn truyền dịch như vậy mà cái bệnh vặt đó còn không hết thì có chút cạn lời. Mà nói không chừng cùng Tiết Trạm vận động trêи giường còn làm cô chảy không ít mồ hôi, có lợi đối với việc hồi phục của cô.

Đèn trong phòng bật sáng, cô quay đầu sang liền nhìn thấy Tiết Trạm đang ngồi ở bàn làm việc, âu phục giày da, nhất mực đứng đắn, cùng với hình ảnh thô lỗ ở trêи giường cứ như là hai người khác biệt.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiết Trạm đang nhìn chằm chằm máy tính xách tay làm việc liền ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Tỉnh rồi?”

Triệu Ngu lẳng lặng nhìn anh, không nói gì, đôi mắt không khác mấy so với lúc ở dưới thân anh, bình tĩnh không gợn sóng.

Tiết Trạm cũng im lặng đối mắt với cô, trêи mặt không thêm bớt một cảm xúc nào.

Một lúc sau, Triệu Ngu chống thân mình đứng dậy, đến ngăn tủ bên kia lấy bình giữ nhiệt.

Trêи người cô vẫn là bộ váy ngủ lúc trước, giữa hai chân đã được người lau rửa, không còn chất lỏng dính nhớp nháp đó nữa.

Cổ họng khô khốc đến cực hạn, một hơi uống hết nước trong bình giữ nhiệt, cô mới lạnh giọng mở miệng: “Tôi nhớ là phòng của phó chủ Tiết đâu phải ở đây.”

Tiết Trạm vẫn nhìn cô, đột nhiên hé môi cười, đứng dậy mang theo laptop ra ngoài, cả quá trình không nói với cô một câu.

Triệu Ngu không ra khỏi phòng, cũng không ăn gì, càng chẳng bàn chuyện công tác với Tiết Trạm, chỉ là sáng hôm sau vẫn đúng giờ có mặt trong phòng họp, chuẩn bị đầy đủ tài liệu đưa cho anh.

Thấy vẻ mặt cô hững hờ, cũng không định để ý đến mình, Tiết Trạm mặt vẫn không biểu tình như cũ, im lặng không lên tiếng kiên nhẫn chờ cuộc họp bắt đầu.

Mấy ngày tiếp theo, hình thức ở chung của hai người cũng như thế, phối hợp với nhau trong công việc đều bằng giao tiếp không tiếng động. Cô không chịu mở miệng nói một lời với anh, anh cũng không hé nửa chữ.

Hôm trở về là thứ hai, cũng là ngày Tiết Thanh Minh cuối cùng. Lúc về đến Đông Hải đã là 9 giờ tối, Tiết Trạm có tài xế chở về. Triệu Ngu vốn cũng có thể đi cùng anh nhưng cô lựa chọn từ sân bay trực tiếp về căn hộ của mình, vẫn như cũ không nói một lời với Tiết Trạm.

Nhưng sáng hôm sau, cô vẫn đúng giờ có mặt ở công ty, sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt ngẩn ngơ. Vương Kỷ và Hạ Nam vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn để tra hỏi chuyến đi công tác của cô, nhưng thấy cô như vậy cũng tự giác không dám quấy rầy.

Lúc Tiết Trạm đến cũng nhìn qua bàn làm việc của Triệu Ngu đầu tiên. Thấy cô đã tới, khóe miệng nâng lên một độ cong rất nhỏ nhưng lại giả vờ như cô không tồn tại, mắt cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa mà đi thẳng vào phòng.

Điều này khiến tất cả mọi người cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có gì đó không ổn, nghĩ là trong lần đi công tác này không thoải mái, bọn họ đã cãi nhau.

Vào lúc ăn cơm trưa, Hạ Nam chạy xuống tầng một nhận chuyển phát nhanh, vừa vào phòng thì đã thần thần bí bí nói: “Ở tầng một em có gặp một anh chàng siêu cấp đẹp trai nha.”



Vương Kỷ bình tĩnh liếc Hạ Nam một cái: “Soái ca trong công ty của chúng ta còn ít sao? Có cái gì mà em phải ngạc nhiên đến như vậy cơ chứ?”

“Không phải người của công ty mình.” Hạ Nam liếc mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc của Tiết Trạm xong còn cố ý cao giọng: “Hơn nữa, anh ta tới tìm chị Triệu Ngu, nói là bạn học của chị ấy, oa, người đẹp trai như vậy, không phải là người theo đuổi chị Triệu Ngu đó chứ?”

Không giống vẻ mặt lập tức chuyển sang hóng hớt của mọi người, Triệu Ngu cơ hồ là thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đè thấp giọng hỏi Hạ Nam: “Anh ta ở đâu?”

“Ở dưới sảnh tầng một.” Hạ Nam vẫn vẻ mặt hớn hở mà dương cao giọng về phía phòng làm việc của Tiết Trạm: “Người ta nhờ em thông báo với chị một tiếng, nói là ở dưới tầng một chờ chị, chờ đến khi nào chị chịu gặp anh ta mới thôi, ông trời ơi, thâm tình quá đi…”

Hạ Nam chưa nói hết câu thì đã bị Triệu Ngu đột nhiên đứng dậy lấy tay bịt miệng.

Chờ Hạ Nam yên lặng trở lại, Triệu Ngu mới thả tay ra rồi thở dài một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em đừng nói bậy, chắc chắn là bạn học cũ biết chị làm ở đây, cho nên đến gặp chị nhờ giúp đỡ. Mọi người cứ ăn trước, tôi đi xuống xem thử.”

Nói xong cô vội vàng đi về phía thang máy, ai ngờ thanh âm của Tiết Trạm đột nhiên vang lên: “Gọi anh ta lên đây đi.”

Cả người Triệu Ngu cứng đờ, hai vai căng chặt, sửng sốt hai giây mới xoay lưng lại, ra vẻ bình tĩnh mà nhìn Tiết Trạm.

Tiết Trạm hiếm khi cười cười như vậy, nói với Vương Kỷ: “Nếu là tới tìm trợ lý Triệu vậy thì thông báo cho quầy lễ tân để anh ta lên. Tầng này rộng rãi như vậy, cũng đủ để cho anh ta và trợ lý Triệu ôn lại chuyện cũ.”

Vương Kỷ tất nhiên cũng nhạy bén cảm nhận được Tiết Trạm có gì đó khác thường, nhưng Vương Kỷ cho rằng phản ứng này là do anh ăn dấm chua bèn mỉm cười đáp ứng, chuẩn bị gọi điện thoại.

Triệu Ngu bắt lấy cổ tay Vương Kỷ: “Không cần đâu, để người ngoài tùy ý ra vào công ty cũng không ổn lắm, tôi xuống gặp anh ta là được.”

Tiết Trạm thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Để anh ta lên đi, trợ lý Triệu ở chỗ này chờ anh ta.”

Triệu Ngu cắn chặt răng, tay nắm thành quyền, ánh mắt nhìn Tiết Trạm cuối cùng cũng lộ ra chút phẫn nộ.

Vương Kỷ ngoan ngoãn gọi điện thông báo cho quầy lễ tân, sau đó mọi người trong phòng đều rất ăn ý mà lẳng lặng ra ngoài, chỉ để lại Triệu Ngu và Tiết Trạm lẻ loi trêи tầng.

Phớt lờ ánh mắt của Triệu Ngu, Tiết Trạm thong thả ung dung ngồi xuống sofa, bình tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh thân ảnh của Tống Huyền đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người. Lúc nhìn thấy người kia, thân mình Triệu Ngu không nhịn được run rẩy, Tiết Trạm thấy phản ứng của cô lại càng cong môi cười.

Chưa đợi Tống Huyền đến gần, Triệu Ngu đã đi lên trước, giữ chặt tay hắn ta kéo ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Tống Huyền không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Tiết Trạm vắt chéo chân, khoanh tay dựa lưng vào sofa lẳng lặng nhìn hai người.

Triệu Ngu gấp đến nỗi gần như bật khóc, ra sức kéo tay Tống Huyền: “Đây là công ty, muốn nói việc tư thì chúng ta đổi sang nơi khác.”



Tống Huyền rốt cuộc nhìn thấy Tiết Trạm trêи sofa, nhưng lại đột nhiên cười cười, ngữ khí trào phúng: “Sao hả? Sợ cấp trêи của cô biết cô là hung thủ giết người sao?”

Lời vừa thốt ra, thân mình Triệu Ngu đột nhiên sững lại, Tiết Trạm đã chuẩn bị tốt để xem kịch cũng sửng sốt.

Thanh âm Triệu Ngu run rẩy: “Anh…Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Tống Huyền lạnh băng, nhìn chằm chằm vào cô: “Triệu Ngu, tôi hỏi cô, cái tên này có nguồn gốc từ đâu hả? Vì sao cô lại đổi thành cái tên này?”

Triệu Ngu cắn môi, hai mắt rưng rưng, ngón tay bấu chặt vạt áo, trầm mặc không lên tiếng.

Tống Huyền lại nói: “Tiểu Ngu đã mất được 4 năm rồi, kể cả đi thăm mộ cô cũng không dám đi, cô chột dạ cái gì chứ hả?”

Nghe được hai chữ “Tiểu Ngu” này, Tiết Trạm lại chấn động một trận, rốt cuộc cũng thẳng người ngồi dậy, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Triệu Ngu.

Cả người Triệu Ngu sớm đã run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn đứt quãng nói: “Tôi… Tôi không… Không chột dạ, lúc trước tôi ở Mỹ không về được, cho nên mới…”

“Vậy bây giờ thì sao? Cô về rồi mà vẫn không chịu đi gặp cô ấy? Nói cái gì mà Tiết Thanh Minh phải đi công tác, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Tôi thật sự đi công tác mà, tôi đâu có ở Đông Hải.” Triệu Ngu lệ rơi đầy mặt, xoay người thút tha thút thít nhìn Tiết Trạm: “Phó chủ tịch Tiết…Phó chủ tịch Tiết có thể chứng minh, ba ngày nay tôi thật sự không ở Đông Hải.”

Tống Huyền cười lạnh: “Đừng có ngụy biện nữa, lúc trước cô nói muốn đi Mỹ, tôi còn tưởng là do cô không tiếp nhận được sự thật là mẹ cô cùng Tiểu Ngu đã chết rồi nên mới muốn rời xa nơi này. Tôi còn giải thích rõ ràng chuyện của cô với ba mẹ Tiểu Ngu, nhưng bây giờ… A, thật nực cười, thì ra là do cô hại chết hai người họ, cô chột dạ.”

Triệu Ngu lắc đầu lia lịa: “Không, tôi không hại chết hai người họ, bọn họ chết là do ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn…”

“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao mà đang yên đang lành thì tự dưng ba người lại cùng nhau ngã từ trêи tầng xuống? Vì sao hai người họ đã chết mà chỉ còn mình cô sống sót? Có phải như lời lúc trước cô nói, chỉ là trượt chân thôi hay không?”

Triệu Ngu cắn chặt môi, không thốt ra được lời nào.

Tống Huyền vẫn hùng hồ dọa người như cũ: “Tôi hỏi cô lần cuối, cái chết của Tiểu Ngu, có liên quan đến cô hay không? Chuyện 4 năm trước rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là…”

“Không phải tôi, không phải…” Triệu Ngu đã hoàn toàn sụp đổ, cô quỳ xuống đất và òa khóc: “Tôi không cố ý, không hề… Cố ý tức giận, không cố ý… Muốn hai người họ xảy ra chuyện. Tôi không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, tôi chỉ là không cẩn thận đẩy Tiểu Ngu một cái, tôi chỉ… Chúng tôi thường ngày hay đùa giỡn như vậy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ ngã xuống từ tầng lầu. Tôi cố sức kéo cô ấy lại, tôi muốn cứu cô ấy, mẹ tôi cũng muốn cứu cô ấy, nhưng mà… Cả ba chúng tôi đều ngã xuống, tôi không ngờ hai người họ… Sẽ mãi mãi không tỉnh dậy được nữa…”

Tống Huyền hai mắt đỏ bừng, thân mình cũng run rẩy kịch liệt, hắn gằn từng chữ: “Cho nên, là cô đẩy cô ấy, quả nhiên cô là hung thủ giết người.”

“Tôi không… Tôi không… Tôi không cố ý…”

“Nếu không phải do cô thì làm sao Tiểu Ngu lại…”

“Đủ rồi!” Thình lình quát một tiếng, chặn lại những lời mà Tống Huyền chưa kịp nói, Tiết Trạm đứng dậy từ sofa, đi đến trước mặt Triệu Ngu, chậm rãi ngồi xuống đỡ cô dậy, trong mắt bắn ra những tia lạnh lẽo nhìn Tống Huyền: “Đi ra ngoài.”