Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 93




Edit: Eirlys

Beta: Su

Triệu Ngu ôm chặt eo Tiết Trạm, không chịu buông lỏng dù chỉ một giây, nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống, rất nhanh đã thấm ướt một mảng lớn trêи áo sơ mi của anh.

Tiết Trạm đưa tay đẩy đầu cô ra khỏi người mình, tay sờ lên mặt cô, chậm rãi dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt còn vương lại: “Cô có biết việc mình đang làm sẽ gây ra hậu quả như thế nào không?”

Triệu Ngu ngẩng đầu, mê man nhìn anh, hoàn toàn là vẻ mặt sốt đến mơ hồ không phân biệt được anh là ai nữa.

Ánh mắt Tiết Trạm từ khuôn mặt cô chậm rãi chuyển dời đến bộ ngực trước mặt.

Sau đó tay anh vuốt ve mặt cô rồi dần dần đi xuống, qua cần cổ dài mảnh, sờ lên xương quai xanh tinh xảo rồi lại phủ lên cổ áo cô.

“Em đang phát sốt, tôi vốn không định làm vậy, nhưng là em tới trêu chọc tôi.”

Vứt dứt lời, tay anh dùng sức túm một cái, cổ áo bị kéo căng, hai luồng nhũ thịt không hề che đậy mà bại lộ trong không khí, run lên nhè nhẹ.

Nhưng tầm mắt của anh không dừng trêи ngực cô, ngược lại nhìn chằm chằm vào mặt cô lần nữa: “Nhận ra tôi chưa?”

Triệu Ngu hai mắt trống rỗng, một lần nữa dán mặt mình lên người anh, ôm lấy anh khóc nức nở.

Đôi con ngươi của Tiết Trạm hơi co lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Anh cầm lấy vai cô và đẩy cô xuống giường, thân hình cao lớn bao trùm lên cơ thể cô, sau đó dạng chân quỳ hai bên sườn hông cô rồi không chút khách khí mà xoa bóp hai bên иɦũ ɦσα.

Anh dùng lực rất lớn, nói thẳng ra là không có chút dịu dàng nào, Triệu Ngu rêи thành tiếng, mê man nhìn anh: “Anh đang làm gì vậy?”

Anh không nói tiếng nào, tiếp tục xoa nắn ngực cô, thậm chí có chút thô lỗ mà kéo kéo đầu иɦũ ɦσα cô.

“A…” Triệu Ngu đau đến mức từng giọt từng giọt nước mắt tích tụ lại lăn xuống, tay bao quanh ngực tự vệ, cuộn tròn trêи giường nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó mới run giọng nói: “Tiết… Phó chủ tịch Tiết?”

“Cuối cùng cũng nhận ra tôi?” Tiết Trạm cong môi, sức lực trong tay càng tăng thêm, bóp nhũ thịt khiến chúng không ngừng tràn ra khỏi các kẽ tay của anh.

Vẻ mặt đầu tiên của Triệu Ngu là hoảng sợ, sau đó lại liều mạng giãy dụa, muốn đứng dậy: “Phó chủ tịch Tiết, anh đừng như vậy…”

Anh vẫn còn quỳ hai bên hông cô, cô chỉ có thể chống tay xuống giường nhằm di chuyển thân mình, nhưng chân vừa mới động đậy một chút đã bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo về, cả cỗ thân thể to lớn cùng đè lên.



“Tôi đã cho em cơ hội đổi ý, bây giờ, không kịp nữa rồi.”

“Đừng… Đừng mà…”

Còn chưa dứt lời, môi đã bị anh chặn lại, đôi tay vốn đang cố sức đánh lên người anh cũng bị anh chặt chẽ chế trụ ở đỉnh đầu.

Triệu Ngu chỉ có thể ra sức vặn vẹo thân mình để phản kháng, miệng cũng phối hợp, cắn chặt răng không cho lưỡi anh tiến vào.

Tiết Trạm một tay giữ chặt cổ tay cô, tay còn lại chen vào khoảng cách chật hẹp giữa hai người, ấn mạnh rồi lại xoa nắn đầu иɦũ ɦσα cô.

Thân mình Triệu Ngu run rẩy, kêu ra tiếng, anh mượn cơ hội tiến vào, không kiêng nể gì quấy nhiễu khoang miệng cô.

Nhưng rất nhanh, vị máu tươi nồng đậm tràn lan giữa môi lưỡi hai người.

Cô cắn anh, rất mạnh lại cũng rất tàn nhẫn.

Nhưng anh vẫn kiên trì không buông ra, tiếp tục chơi đùa ɭϊếʍ mυ"t̼ lưỡi cô, đồng thời tay đang dán trêи ngực cô chuyển xuống đùi, xốc váy ngủ của cô rồi chen vào hạ thân cô, cách qυầи ɭσ"ȶ hung bạo xoa nắn khối thịt mềm kia.

Thân mình Triệu Ngu run rẩy mạnh mẽ, rất nhanh đã mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể bật ra tiếng nức nở giữa răng môi lẫn lộn, lại run rẩy vì ngón tay của anh.

ɖâʍ dịch ồ ạt chảy ra, chẳng mấy chốc đã làm bàn tay anh ướt đẫm, anh rốt cuộc cũng buông Triệu Ngu không còn sức giãy dụa ra, sau đó cởi khóa kéo quần.

Triệu Ngu lệ rơi đầy mặt, lại chỉ thở dốc nhè nhẹ cắn môi nhìn anh, ánh mắt vẫn vô thần trống rỗng, không nhìn ra cảm xúc gì.

Giải phóng cho ƈôи ȶɦϊ.t đã sớm dựng đứng, Tiết Trạm vươn tay mò lấy áo mưa trêи ngăn tủ, cầm vài cái xé ra, trực tiếp đẩy qυầи ɭσ"ȶ của cô sang một bên rồi cắm vào.

Tiểu huyệt bị anh chơi đùa đến sắp cao trào đột nhiên lại nghênh đón một con quái vật khổng lồ tiến vào, Triệu Ngu suýt chút nữa bị kϊƈɦ thích đến tiết ra, theo bản năng cong eo lên kẹp chặt chân, mị thịt không ngừng co bóp cắn mυ"t̼ anh, đồng thời cũng kiên trì cắn chặt môi, không chịu để tiếng rêи rỉ lọt ra ngoài.

Kɧօα"ϊ cảm sảng kɧօα"ϊ thấm vào xương tủy khiến phần ngực Tiết Trạm phập phồng, phát ra vài tiếng thở nặng nhọc, hơi dừng lại một chút rồi mới siết chặt môиɠ cô, chậm rãi đung đưa eo.

ƈôи ȶɦϊ.t của anh vừa thô vừa dài, sau khi hoàn toàn tiến vào tiểu huyệt hình như lại lớn thêm một vòng, căng đến nỗi bụng nhỏ của Triệu Ngu đều bị lấp đầy đến run rấy, tê dại tận xương.

Tay cô nắm chặt ga giường dưới thân mà vặn xoắn, thân thể cũng bởi vì động tác chọc vào rút ra nhanh chóng mà không ngừng lắc lư, di chuyển theo tiết tấu ra vào của anh.

Nhưng cô vẫn thủy chung không phát ra một âm thanh nào.

Tiết Trạm nhìn thấy môi cô đã bị cắn đến rướm máu.



Ánh mắt dần u tối, đột nhiên anh duỗi tay bóp má cô: “Còn cần phải diễn nữa sao?”

Triệu Ngu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt vô hồn, không thể hiện một cảm xúc nào.

Tiết Trạm chậm rãi đút ngón trỏ vừa thăm dò tiểu huyệt vào miệng cô, ngón tay bóp chặt quai hàm cô, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn cắn thì cắn anh.

Triệu Ngu ngậm miệng lại, hàm răng chậm rãi siết chặt đốt ngón tay anh, từng chút một cắn sâu vào da thịt anh.

Anh cứ vậy mà nhìn cô, mày cũng không nhăn tí nào, mặc cho hàm răng sắc nhọn càng cắn càng sâu.

Cuối cùng vẫn là cô chủ động mở miệng, nghiêng đầu sang bên cạnh làm ngón tay anh rời khỏi miệng cô.

Nhìn ngón tay chảy ra tơ máu, Tiết Trạm cười cười, một lần nữa siết chặt môиɠ cô, thẳng lưng đâm vào, ra sức cắm vào tiểu huyệt ngập nước.

Triệu Ngu đã sớm chịu không nổi, mới bị anh mạnh mẽ đâm vài cái đã run rẩy tiết ra, ở dưới thân anh co rụt thân mình thở dốc.

Tiết Trạm không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp chặt chẽ mà kéo cô dậy từ trêи giường, ngồi ở mép giường dùng tư thế nữ trêи không ngừng rút ra chọc vào.

Triệu Ngu không còn sức nữa, nửa người trêи căn bản không chịu nổi, chỉ có thể bám vào vai anh, mềm nhũn dựa trêи người anh, mặc anh tùy ý ra vào.

Miệng vết thương ở đầu lưỡi vẫn đang đổ máu, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Nhìn thấy vết máu trêи môi cô, Tiết Trạm lại đột nhiên giữ chặt khuôn mặt cô, mạnh mẽ hôn môi, dùng sức ɭϊếʍ mυ"t̼ máu chảy ra từ trêи vết thương của cô, cũng trộn lẫn máu trong miệng mình đút vào miệng cô, bắt cô nuốt xuống.

Nụ hôn đẫm máu, đôi môi nóng bỏng, như một loại thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ đặc biệt có công dụng mạnh, làm hai người lửa ɖu͙ƈ càng đốt càng cháy, kɧօα"ϊ cảm cứ nối tiếp nhau mà đến.

Chờ Tiết Trạm cuối cùng cũng bắn tinh, Triệu Ngu không chịu được nữa, mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng anh.

Lúc này cô thật sự là không còn sức nữa, dù có cố thế nào cũng không được.

Nhưng cô biết, cô không cần cố chống cự nữa, cô có thể an tâm ngủ một giấc rồi.

Bởi vì bước đi khó nhất kia dẫu sau cũng đã thành công.

Mặc kệ hiện tại Tiết Trạm có tâm tình như thế nào, chỉ cần anh ta chạm vào cô, chỉ cần chặt đứt ý nghĩ “người phụ nữ của cháu trai không thể động vào” là cô đã thắng rồi.

Còn về sau này, ai thắng ai thua cũng chưa biết được a.