Xử lý vết thương đã xong, Tô Khiết Tử thấy thời gian còn sớm, cố ý lôi sách vở ra ôn bài. Cả ngày đi học cô ghi chép rất đầy đủ, cũng rất chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài.
Mang tâm thế tự tin để ôn bài học ngày hôm nay, đến khi mở vở ghi bài ra, đầu óc cô nó xoay mồng. Cảm giác như chữ nghĩa cứ bay bổng khắp nơi chứ không đi vào tâm trí của cô vậy.
Tô Khiết Tử xoa đầu bứt tóc.
- Trời ơi, sao nhìn không hiểu gì hết vậy?
Cô thử cố gắng xem các đáp án giải bài, lại lật sách bài tập ra làm thử và học công thức, nhưng có lẽ do đã lâu không đụng vào sách vở và không có đầu óc trong học tập nên Tô Khiết Tử cảm thấy đau đầu vô cùng.
Loay hoay đến khi đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm. Mắt lim dim muốn ngủ gục, cô không thể tập trung được nữa mới bất đắc dĩ phải thở dài, đóng sách vở và lên giường tìm ổ chó của mình.
Hôm nay bị mấy đứa nhóc kia bu quanh khiến sức lực Tô Khiết Tử cạn kiệt. Vừa đặt đầu lên gối là cô ngủ ngay, cả đêm không một giấc mộng.
Cũng vào lúc nửa đêm đó, Phó Thời Miễn mệt mỏi đạp xe về tới nhà. Trên tay anh còn cầm thêm một phần cơm thịt kho tàu mới toanh. Hôm nay là sinh nhật của ông chủ quán, ông ta tốt bụng nên tặng cho nhân viên mỗi người một phần cơm.
Phó Thời Miễn xách đồ lên nhà. Mở cửa bước vào trong thì phát hiện chuyện kỳ lạ, hôm nay Phó Chi - em gái anh rất nghe lời mà đi ngủ sớm. Ngày thường con bé cứ cứng đầu chống cằm ngồi chờ anh trước cửa nhà, có khi đợi đến gần 1 giờ sáng con bé vẫn kiên trì.
Anh chỉ nghĩ rằng hôm nay đi học nên con bé mệt, chứ việc ở trường Phó Chi bị bắt nạt thì anh chưa từng biết tới. Một phần bởi Phó Chi hiểu chuyện, sợ anh lo lắng cho mình nên cứ im lặng chịu đựng...
Phó Thời Miễn nhẹ nhàng đi tắm rửa, vì nhà quá nhỏ nên âm thanh rất mẫn cảm. Anh thay đồ xong liền đem bài tập ở trường ra giải. Tự mình ngồi học đến gần ba giờ sáng mới chịu đi ngủ.
Nhưng phía bên phòng của mẹ có tiếng rầm rì phát ra.
- Đừng... Đừng mà...
Giọng nói rên rỉ của mẹ anh kêu than, Phó Thời Miễn mím môi mở khoá cửa đi vào phòng. Mẹ anh nằm quằn quại trên chiếc giường gỗ cũ mục, khăn trải giường, mền, gối nằm đều bị quăng tứ tung khắp nơi.
- Không sao, không sao, có con đây rồi.
Người phụ nữ ốm yếu, cả người cao một mét sáu nhưng cân nặng còn chưa tới 40 kí. Phó Thời Miễn ôm gọn trong vòng tay, bàn tay nhăn nheo của người phụ nữ báu chặt vào cánh tay của anh, giọng bà ấy đau đớn van xin:
- Làm ơn tha cho tôi. Chạy đi, chạy đi con...
- Con không sao, mẹ mau ngủ đi.
Phó Thời Miễn đau thương ôm chặt và dỗ dành lên mái tóc khô xơ của mẹ mình. Anh chịu đựng cơn đau trên cánh tay, lại còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để dỗ bà ấy.
Bà mặc dù vẫn nhắm chặt mắt, nhưng cổ họng cứ âm âm rên rỉ.
Đợi nửa tiếng trôi qua mới dừng lại.
Phó Thời Miễn vuốt lên tóc bà, lại kéo chăn đắp kín cho bà ấy. Lúc này anh mới ngáp dài trở ra phòng khách.
Nhà anh chỉ có hai phòng ngủ, và một phòng tắm nhỏ. Phòng bếp và phòng khách thì được nối liền với nhau.
Mẹ anh ngủ một phòng, Phó Chi ngủ một phòng, còn anh thì ngủ ở ngoài phòng khách, sách vở cũng đem ra ngoài để học bài.
Ban nãy Phó Thời Miễn đang kiệt sức muốn đi ngủ, nhưng đến khi đầu đặt lên gối, mắt anh lại mở thao tháo không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt anh liền nhớ tới những hồi ức kinh tởm kia. Anh nhớ ba anh, anh nhớ gia đình nhỏ đã từng thuộc về mình...
Nỗi hận trong trái tim anh càng lúc càng lớn, càng lúc càng giằng xé trong tâm trí anh.
Phó Thời Miễn cả đêm đều thức trắng, đến khi dậy đi làm thêm công việc giao hàng thì quầng mắt thâm sạm, những tơ máu trong con ngươi đỏ tía từng sợi mạch trông rất ghê rợn.
Hiện tại Phó Thời Miễn đang được làm hai công việc để kiếm thu nhập. May mắn chủ đều tốt bụng, biết hoàn cảnh nhà anh khó khăn nên mắt nhắm mắt mở cho trẻ vị thành niên đi làm.
Tối thì anh làm việc ở phòng bếp của một quán ăn, công việc dính nhiều dầu mỡ và nặng nhọc, bù lại lương cao.
Còn sáng sớm 5 giờ là anh đi chở hàng hoặc bốc vác cho một cửa hàng tiện lợi. Công việc lương chỉ có 800 đồng nhưng phù hợp với giờ giấc đi học của anh.
Cách một hoặc hai ngày mới đi làm một lần. Tùy thuộc vào lượng đơn khách hàng đặt. Bây giờ chỉ cần công việc kiếm được tiền là anh đều muốn đi làm hết.
- Chào chú Minh ạ.
Phó Thời Miễn đạp xe đậu vào bãi giữ, anh lễ phép chào chú bảo vệ của trường. Chú Minh cười nhìn anh rồi lại cho anh một cái bánh bao nhân thịt:
- Hôm nay giao hàng sớm vậy sao?
- Dạ, địa chỉ gần trường nên con tiện đường mới giao nhanh.
Chú Minh gật đầu vỗ vai Phó Thời Miễn. Đợi cho Phó Thời Miễn đi lên lớp học, chú mới âm thầm lắc đầu thương cảm.
- Số thằng bé này đúng là khổ quá.