Khi đứng trước cửa nhà, Phó Chi rất muốn dẫn Tô Khiết Tử vào trong, nhưng nghĩ tới mẹ mình, cô bé phân vân giây lát rồi lại im lặng không dám mời Tô Khiết Tử vào nhà.
Mà Tô Khiết Tử vốn không có ý định đi vào. Giờ đã hơn tám giờ tối, cô sợ về nhà quá trễ lại bị ba mẹ cằn nhằn. Mặc dù họ cũng không quá để tâm đến cô, nhưng giờ đi bộ về nhà cũng sẽ trễ nên phải tranh thủ chút.
Tô Khiết Tử xoa đầu Phó Chi và bảo:
- Chị về trước đây, ngày mai đi học chắc chắn giáo viên sẽ giải quyết. Em hãy cứng rắn lên báo cáo hết mọi chuyện với giáo viên, nếu sợ thì cứ đến trường tìm chị.
Nói xong, Tô Khiết Tử chỉ vào bảng tên của mình và nói với Phó Chi:
- Chị tên Tô Khiết Tử, học lớp 11B trường Nhất Trung.
- Dạ? 11B sao chị?
Phó Chi nhìn tên lớp và tên trường quen thuộc, con bé còn tính nói thêm vài câu với Tô Khiết Tử, nhưng hiện tại cũng đang rất vội. Trán đau âm ỉ khó chịu quá, bụng lại đói nữa.
Tô Khiết Tử xoa đầu Phó Chi thêm cái nữa mới rời đi.
- Chị đi đây.
Thấy chị gái xinh đẹp đã đi mất, Phó Chi chỉ có thể cúi đầu, vang giọng nói cảm ơn rồi vẫy tay chào cô.
Trên đường lớn, Tô Khiết Tử xoa đầu đi bộ về nhà. Chẳng biết kiếp này làm sao nữa, đi đâu Tô Khiết Tử cũng gặp Đàm Khương.
Đàm Khương ngồi trên xe cùng Lưu Ly, tối nay là buổi hẹn ăn sinh nhật trễ mà Lưu Ly được đi cùng với anh ta. Lưu Ly mặc chiếc váy trắng duyên dáng, mái tóc đen dài thả suông, bên tai kẹp chiếc kẹp ngọc trai sáng chói.
Đàm Khương nhìn sang cô gái mềm mại bên cạnh, đây mới là dáng vẻ cần có của con gái, thùy mị lại còn biết thẹn thùng. Chứ không như Tô Khiết Tử kia, cứ lì lợm bên cạnh anh, làm anh ta đi với bạn bè mất hết mặt mũi.
- Đàm Khương, sinh nhật của cậu, cậu nên đi chơi cùng bạn bè chứ! Dẫn theo tớ thế này có ổn không?
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào từ Lưu Ly, Đàm Khương nhếch chân mày, cười trả lời:
- Không sao đâu, chúng ta là "bạn tốt" của nhau mà.
Lưu Ly xấu hổ cúi đầu, hai ngón tay trắng trẻo xoắn quýt vào nhau. Đàm Khương nhìn dáng vẻ bối rối ấy liền động tâm.
So sánh với Tô Khiết Tử kia liền khiến Đàm Khương cảm thấy nhức đầu.
Tay chống cằm, mắt nhìn sang ngoài cửa xe. Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường lộ, hai bên đèn đường sáng trưng vô ý rọi lên bóng lưng quen thuộc của ai kia.
Đàm Khương nheo mắt nhìn. Khi xe của anh chạy ngang qua bóng lưng đó, ánh đèn đường nương theo ánh trăng sáng, chiếu thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng trắng bệch, phần vai áo dính vết máu đỏ đã khô, trên trán còn băng cái gạc màu trắng nổi trội.
Anh giật mình tưởng đâu mình nhìn lầm, đưa tay dụi mắt, đầu ngoái ra phía sau nhìn bạn học đang đi bộ trên lề đường.
- Tô Khiết Tử?
Lưu Ly ngồi bên cạnh sát Đàm Khương nên nghe rất rõ tiếng thì thầm của anh, cô ta nheo mắt nhìn ra cửa kính sau xe.
Xe đã chạy đi một khoảng, chỉ thấy bóng dàng lờ mờ của người đằng xa.
- Đàm Khương! Đàm Khương!
Cô ta vội vàng lay cánh tay của anh ta. Lồng ngực cảm giác không thoải mái khi thấy anh phân tâm đến chuyện khác.
- Hình như tớ vừa thấy Tô Khiết Tử, cậu ta đang bị thương.
Lưu Ly nghe xong trong lòng liền cầu mong Tô Khiết Tử bị thương nặng một xíu. Nhưng ý nghĩ này chỉ dám nói ở trong lòng.
- Có thật không? Vậy chúng ta mau quay đầu xe lại đi. Dù sao cũng là bạn học của nhau, vả lại... Cậu ấy là bạn thanh mai với cậu...
Nghe xong lời Lưu Ly vừa nói, Đàm Khương nghẹn họng không muốn quay đầu xe, mặt lạnh lùng nói:
- Kệ cô ta đi, chúng ta mau đến chỗ tiệc thôi.
- Nhưng...
Sắc mặt Lưu Ly do dự không đồng tình với việc làm đấy, chính vì dáng vẻ hiểu chuyện này mới khiến cho Đàm Khương rung động được chứ.
Còn phía bên Tô Khiết Tử, vừa về tới nhà là hai chân rụng rời không đi nỗi. May mà hôm nay ba mẹ cô đi tiệc xã giao, người làm trong nhà chỉ nhận việc làm trong ngày chứ không ở qua đêm, lúc tối 6 giờ nấu cơm xong là về nhà.
Tô Khiết Tử đi tới phòng bếp, thấy cơm canh đã nguội, chiếc bụng nhỏ kêu lên biểu tình ùng ục. Mặc kệ thức ăn bị lạnh, cô vẫn nhiệt tình ăn sạch hai chén cơm.
Xoa bụng căng no một cách thoả mãn. Tô Khiết Tử đem chén bát đi rửa. Nếu giống ngày thường thì mỗi khi ăn xong cô chỉ cần để chén dơ vào bồn rửa, đợi sáng mai người giúp việc tới dọn dẹp là được.
Khổ nỗi bảy năm sống trong hôn nhân với Đàm Khương, cô đã tập thói quen làm công việc nội trợ mất rồi, giờ nhìn đóng chén bát chưa được rửa khiến cô cực kỳ khó chịu.
Tô Khiết Tử có tháo vát làm xong việc chỉ trong vòng mười phút. Cô lau cái tay ướt nhẹp rồi đem cặp sách lên lầu.
Một tay xoa trán, có lẽ vết thương lại chảy máu ra!!
Trên đường về cô đã mua một số thuốc kháng sinh cần thiết, thêm băng gạc và thuốc tím.
Tắm rửa xong liền ngồi trong phòng tắm xử lý vết thương. Cô còn cố ý chấm thật nhiều thuốc tím vào, lại tìm điện thoại chụp ảnh để dành cho trường hợp đối phó với Cao Niểu Niểu và Cao Trường. Có hình ảnh vết thương như thế này thì lợi thế sẽ càng tăng cao.
Mà hiện tại cô chỉ mong thằng nhóc con kia học được bài học, để sau này đừng làm phiền Phó Chi, hoặc là những bạn học yếu thế khác nữa.