Quỳ Gối Dưới Váy Em

Chương 27: Quà Chia Tay




Thẩm Đường cho mình thời hạn thất tình là 3 đến 5 ngày. Hiện tại số ngày chìm trong cảm xúc hậu chia tay đã gấp đôi thời gian ban đầu. Tối hôm qua sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn, cô vô thức theo thói quen gõ 1 dòng tin nhắn: [Anh đang làm gì thế?]

Gõ xong dấu ‘?’ cô mới giật mình nhận ra, mình và Tưởng Thành Duật đã chia tay rồi.

Hôm nay là ngày thứ 13 kể từ lần cuối cùng gặp mặt.

Không còn đau khổ như ngày đầu tiên nữa.

Thẩm Đường mở cuốn kịch bản, tập trung tinh thần, chuyên chú vào công việc.

Hoàng thượng muốn lập trữ, quần thần thuộc các bè cánh phe phái khác nhau tranh chấp gay gắt, hậu cung cũng bắt đầu các âm mưu ám toán, mở màn cho sự gia nhập cuộc chiến giành ngai vàng.

Đọc một chút đã thất thần. Không tài nào chú tâm nổi.

“Chị Đường, có tin nhắn.” Trợ Lý đưa điện thoại cho cô.

[Đường Đường, ba xin lỗi! Sau khi tổ chức xong buổi casting, mọi người trong đoàn làm phim mỗi người một ý kiến, vẫn chưa thống nhất được vai nữ chính thứ 2. Đây là bộ phim đầu tiên Nhất Nặc thủ vai chính, dì Phàn của con vô cùng chờ mong, ba không muốn để bà ấy không vui. Sau này nếu có kịch bản phù hợp với con. Ba nhất định sẽ đề cử.”

Ý tứ cực kỳ rõ ràng: Muốn cự tuyệt không muốn cô tham gia bộ phim này.

Vừa đọc xong tin nhắn thì chị Lỵ cầm gọi điện tới.

“Chị vừa nhận được điện thoại của con nhỏ trợ lý Phàn Ngọc. Cô ả nói em trượt vai này rồi.” Vậy tức là ý định tham gia đã thất bại triệt để.

Chị Lỵ không để ý đến hình tượng, tức giận mắng: “Ả trợ lý của Phàn Ngọc đúng là vênh váo khinh người. Định coi chúng ta là đồ chơi chắc. Mẹ…”

Chị Ly day day ấn đường: “Cô ta còn nói đạo diễn Trần cũng đã liên lạc với em, sao em không nói với chị một tiếng.”

Thẩm Đường: “Em cũng mới nhận được tin. Vừa đọc xong thì chị xông vào.”

“Lão ta nói gì?”

“Còn có thể nói gì được.”

“Cũng đúng.” Chị Lỵ thở dài, cố gắng trấn an Đường Nhiễm: “Hoàng thì vẫn mãi là hoàng (1). Một bộ phim thôi mà, chẳng có gì to tát. Vốn muốn giành về cho em cốt cũng chỉ để dệt hoa trên gấm, không phải hạng mục quá quan trọng. Đừng để trong lòng, nhớ chưa?”

Thẩm Đường hỏi lại: “Chắc chắn là trợ lý của Phàn Ngọc gọi cho chị à?”

“Ừ, sao vậy?”

“Không có gì.” Thẩm Đường lấy cớ muốn đọc kịch bản, cúp điện thoại.

Cô gửi tin nhắn lại cho số điện thoại ban nãy: [Về sau đừng nhắn tin cho tôi nữa. Các người không cảm thấy buồn nôn nhưng tôi cảm thấy ghê tởm lắm.]

Phàn Ngọc nhìn thấy tin nhắn gửi đến trong lòng thoáng nhẹ nhõm, tốt nhất cả đời này con ranh Thẩm Đường đừng lại gần chồng bà nữa. Không nhìn mặt nhau càng tốt.

Bà xóa tin nhắn, để điện thoại lại chỗ cũ.

Trần Nam Kình rất ghét người khác động vào điện thoại của ông.

Vì bộ phim mà bà lao tâm khổ tứ không ít.Với tính cách của chồng chắc chắn sẽ giao vai nữ chính 2 cho Thẩm Đường. Nếu để Thẩm Đường tham gia bộ phim này, chẳng phải con gái bà sẽ thành nhân vật làm nền hay sao?

Ngay từ lúc biết đến sự tồn tại của cô con gái riêng kia bà đã quyết định không cho phép Thẩm Đường đến gần Trần Nam Kình.

Trần Nam Kình đang họp ở phòng sát vách, bà đành gọi cho quản lý của Thẩm Đường đánh đòn phủ đầu trước. Mấy ngày nay bà bị đẩy vào thế bị động, vốn hy vọng có thể thông qua thỏa hiệp để ép chồng nhượng bộ mình, nhưng có vẻ không quá hiệu quả.

Hôm nay là ngày tuyên bố dàn diễn viên chính thức, khẳng định sẽ có tên của Thẩm Đường.

Bà không thể ngồi chờ chết.

Bộ phim này bà nhất định sẽ không thỏa hiệp. Chắc chắn phải đá Thẩm Đường ra khỏi cuộc đời bà.

Nửa giờ sau, cuộc họp kết thúc, Trần Nam Kình trở về văn phòng. Thấy Phàn Ngọc đang ngồi bên trong, ông khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Phàn Ngọc xụ mặt, sự ủy khuất, tủi thân như măng mọc sau mưa, dữ dội trồi lên trong lòng bà, điên cuồng sinh trưởng: “Trần Nam Kình, chỉ vì một kịch bản phim mà anh lạnh nhạt với em sao?”

Trần Nam Kình đang mệt mỏi, không muốn ồn ào với vợ, cho nên lười tranh luận với bà.

Phàn Ngọc không muốn vòng vo nữa, phụng phịu nói thẳng: “Em mới gọi điện cho người đại diện của Thẩm Đường thông báo, lần này cô ta và đoàn làm phim của chúng ta không có cơ hội hợp tác, hẹn lần sau rồi. À, còn nữa, em đã kí hợp đồng với nữ diễn viên khác phù hợp với vai nữ chính thứ 2.”

Trần Nam Kình bất ngờ ngẩng lên, không thể nhịn nổi nữa, khẽ gắt: “Phàn Ngọc, rốt cuộc em muốn gì?”

Phàn Ngọc đứng lên, khoanh tay, bà hiểu làm thế nào để có thể hóa giải được mâu thuẫn này: “Em chẳng muốn gì hết. Chỉ vì em ghen ghét được chưa? Chỉ vì em sợ Nhất Nặc bị kéo vào chuyện này.”

“Chỉ vì Thẩm Đường, anh bỏ mặc cảm xúc của em, anh không quan tâm đến Nhất Nặc nữa. Anh có biết hiện tại đám paparazzi thính tin đến mức nào không? Chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng sẽ khiến toàn bộ quá khứ bị đào lên hết.”

Phàn Ngọc biết rõ đạo lý lấy lui làm tiến, tỏ vẻ thương tâm nói: “Là em không đúng. Em thừa nhận. Nếu anh muốn giới thiệu tài nguyên cho Thẩm Đường, em cũng không ngăn cản, dù sao đó cũng là con gái ruột của anh.”

Nói xong, bà ta chân thành ra câu chốt hạ: “Nếu anh cảm thấy không tiện, vậy em có thể thay anh giới thiệu một số tài nguyên tốt cho Thẩm Đường. Nhưng đoàn làm phim của anh thì tuyệt đối không được. Bí mật khó giữ, nếu càng nhiều người biết, không cẩn thận sẽ để lộ manh mối, đưa điểm yếu của mình vào tay kẻ khác. Anh cũng không phải mới lăn lộn trong cái chốn thị phi này ngày một ngày hai, anh hiểu rõ mà, hiểu sự cay nghiệt, khủng bố của dư luận. Em thật sự rất sợ. Em lo cho anh, lo cho con. Em làm tất cả cũng chỉ vì gia đình chúng ta mà thôi.”

Phàn Ngọc vừa tỏ vẻ yếu thế, lại uyển chuyển uy hiếp: “Em đã kí hợp đồng với người ta rồi, chẳng lẽ anh không thể nể mặt em được sao? Giờ mà đổi lại chẳng khác nào biến em thành kẻ không có chữ tín? Nếu anh cứ khăng khăng muốn giành vị trí nữ chính thứ 2 cho Thẩm Đường em chẳng còn cách nào khác là để Nhất Nặc rút khỏi bộ phim này, tránh để người khác nhìn thấy lại so sánh thực lực hai đứa nó, khiến Nhất Nặc của em đau lòng, tổn thương.”

Bà đã dùng hết toàn bộ chiêu trò, Phàn Ngọc cảm thấy lúc này nên dừng lại, lặng lẽ chỉnh lý lại hồ sơ rồi đưa cho ông.

“Phàn Ngọc, em đừng quá đáng.”

Mặt Trần Nam Kình không biểu tình, đi thẳng đến bàn rót một chén trà.

Ông lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ, từ tốn nhâm nhi ly trà nóng trong tay.

Ông nhớ đến cuộc nói chuyện khách khí xa cách giữa mình và cha già đợt tết Nguyên Đán, lại nhớ đến khoảnh khắc ngắn ngủi gặp mặt Tiêu Chân. Có lẽ bà cũng giống ông, muốn kiếm cớ đến nhìn con gái.

Rốt cuộc bà đang nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn nhận Đường Đường sao?

---

“Cắt.” Đạo diễn kích động hô. Trước đó ông còn sợ Thẩm Đường không diễn ra được hiệu quả mà mình mong muốn, nào ngờ còn xuất sắc hơn cả mong đợi.

Thẩm Đường mang theo đôi mắt đỏ ngầu, cùng hai hàng nước mắt ướt đẫm rời khỏi khu vực quay phim, đi thẳng ra ngoài. Mọi người đều biết ý không hỏi gì cô.

Trợ lý cầm một ly nước ấm, yên lặng chạy theo sau lưng.

Một khi cô đã nhập vai, tốt nhất đừng nên quấy rầy.

Cảnh khóc vừa rồi, cũng là cảnh duy nhất nhân vật nữ mà Thẩm Đường đảm nhận rơi nước mắt.

Ánh mắt không chỉ có sự tuyệt tình, mà còn có thất vọng, đau đớn. Cảnh quay này đòi hỏi kỹ năng diễn xuất bằng mắt rất tốt, bởi vì không có bất kỳ lời thoại nào, nhưng lại là cảnh phim đắt giá và quan trọng.

Trước đây Hoắc Đằng nghe những trong giới nói, một khi Thẩm Đường nhập vai thì phải mất thời gian rất lâu mới có thể thoát khỏi cảm xúc của nhân vật.

Bộ phim này có lẽ cô nhập vai quá sâu, cho nên càng về những phân cảnh ngược tâm phía sau, tâm trạng Thẩm Đường càng sa sút. Cô thường một mình ngồi ngẩn người hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng.

Hoắc Đằng cũng đi theo Thẩm Đường ra ngoài, giúp bạn diễn hòa hoãn cảm xúc.

Cảnh quay vừa rồi, Thẩm Đường thật sự khiến anh ngỡ ngàng và khâm phục.

Nam chính và nữ chính chính thức trở thành hai kẻ quen thuộc mà lạ lẫm vô cùng.

Tình cảm sinh tử trên sa trường cuối cùng vẫn không bù đắp được sự bạc bẽo của bậc đế vương. Thương yêu lưu luyến chỉ như hạt cát trước giang sơn và quyền thế.

“Ăn miếng bánh đi.” Anh ta lấy một miếng bánh ngọt trên bàn đạo cụ, đưa cho cô. Cũng may kinh phí dư dả nên đồ ăn đều là hàng thật.

Thẩm Đường lắc đầu: “Khỏi giả mù sa mưa.”

Hoắc Đằng cười, đối với biểu hiện nhập vai quá sâu này của cô, anh không chút nghi ngờ.

Hoắc Đằng ngồi xuống cạnh Thẩm Đường, an ủi: “Quay xong cảnh này, những cảnh sau tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn, không ngược tơi tả nữa.”

Không phải Thẩm Đường bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cảm xúc của nhân vật mà cô đang bị nhấn chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Nhớ đến tin nhắn vừa rồi của Trần Nam Kình, cô đột nhiên nhớ Tưởng Thành Duật da diết. Trước kia mỗi khi tâm trạng không tốt, chỉ cần nghe thấy giọng anh sẽ lập tức cảm thấy đỡ hơn. Thật buồn cười, nhưng không biết từ bao giờ anh đã trở thành liều thuốc chữa trị của cô.



Bên tai đột nhiên luẩn quẩn lời của Tưởng Thành Duật đêm hôm đó: “Thẩm Đường, em có từng nghĩ, sau khi chia tay nếu anh gặp được người mình thích, em sẽ hoàn toàn đánh mất anh. Chúng ta không thể quay lại được nữa đâu.”

Anh còn dám uy hiếp cô.

Hoắc Đằng ăn miếng bánh vừa rồi Thẩm Đường từ chối, vừa ngọt lại dính: “Gió lớn quá. Cậu muốn đi vào trong không?”

Thẩm Đường lắc lắc đầu: “Tôi cần gọi một cuộc điện thoại. Cậu cứ vào trước đi.”

Hoắc Đằng thấy tâm trạng bạn đồng nghiệp đã bình ổn hơn nhiều, mới yên tâm đứng dậy: “Gọi xong nhớ vào bên trong nhé. Gió lớn quá dễ cảm lắm. Nếu tâm trạng còn khó chịu thì gọi tôi. Tôi chưa thay trang phục mà, có thể để cậu tha hồ xả giận.”

Cuối cùng trên khuôn mặt Thẩm Đường cũng xuất hiện nụ cười: “Không có gì, tôi ổn rồi.”

Hoắc Đằng thở nhẹ một hơi, anh còn phải quay vài cảnh nữa, cho nên nhanh chóng tạm biệt Thẩm Đường vào trong trước.

Trợ lý đưa di động cô cô, tự động đứng cách xa vài mét.

Đây là lần thứ hai Thẩm Đường gọi điện thoại cho Trần Nam Kình, từ lúc nhận được tin nhắn đến giờ đã hơn 1 tiếng trôi qua.

Trần Nam Kình và Phàn Ngọc vẫn đang ở văn phòng, không khí giữa hai người cực kỳ căng thẳng. Từ đầu chí cuối Trần Nam Kình vẫn trầm mặc không nói với bà câu nào. Phàn Ngọc yên lặng thu dọn các tài liệu trên bàn chồng, sắp xếp cẩn thận.

Ông tức giận thì cứ tức giận, dù sao bà cũng đã đạt được mục đích, hôm nay cứ để kệ Trần Nam Kình hờn dỗi.

Đúng lúc này điện thoại di động trên bàn vang lên, số điện thoại của Thẩm Đường hiện trên màn hình.

Phàn Ngọc khẽ chau mày, tâm trạng thoáng căng thẳng.

Với hiểu biết của bà về đứa con riêng kia. Một kẻ cao ngạo tự tôn như Thẩm Đường, một khi nhận được tin nhắn kia chắc chắn sẽ không chủ động gọi lại cho Trần Nam Kình.

Nói không chừng còn thẳng thừng chặn số điện thoại của ông, về sau nhất quyết từ mặt.

Nhưng tình huống hiện tại là sao?

Trần Nam Kình nhìn dãy số gọi đến, vội vàng đặt chén trà xuống, thậm chí không tránh Phàn Ngọc, trực tiếp nói chuyện điện thoại trước mặt bà: “Alô! Đường Đường!”

Ông còn cho rằng con gái đến hưng sư vấn tội, ông cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.

Đầu dây bên kia không nói gì.

Chỉ có tiếng nhân viên quay phim ở Hoành Điếm vọng lại.

Giờ phút này, Thẩm Đường đứng dưới sân nhìn lên những bậc thang nối tiếp nhau dẫn thẳng vào đại điện nguy nga, tráng lệ.

Bên trong đang quay cảnh Hoàng Thượng ra thánh chỉ lập thái tử.

Trong bộ phim này, cô và Hoắc Đằng sinh ly tử biệt, nữ chính vì sự bạc tình của quân vương mà vô duyên với ngôi vị thái tử vi.

Cái tên chính là ám chỉ cho duyên phận giữa hai nhân vật mà cô và Hoắc Đằng thủ vai. Nam chính là một vị hoàng tử không được sủng ái. Giữa lúc chàng ta chật vật nhất, nữ chính là người duy nhất sóng vai cùng chàng, cùng chàng vượt qua khó khăn, cùng chàng chinh chiến sa trường. Ngày chàng ta đăng cơ, từng bước từng bước ép nữ chính đến đường cùng.

Chân tình thực cảm thì sao, cuối cùng vẫn là phận mỏng, duyên tàn mà thôi.

“Đường Đường?” Trần Nam Kình khẽ gọi.

Nữ chính trong am hiểu hành quân, đánh trận, điều binh khiển tướng. Nàng gặp đúng người, sai thời điểm, cuối cùng chân tâm lại hóa thành tứ tình cảm bẽ bàng, đau khổ, bị tước mất tự do, vây khốn trong thâm cung ô uế, đầy xiềng xích, để rồi từ hùng ưng của thảo nguyên hóa thành một chú chim gãy cánh bị lầu vàng, ngói đỏ giam nhốt, có lòng mà không đủ lực.

Nàng ấy không quen cung đấu, không thạo những chiêu trò bẩn thỉu, thâm sâu, cho nên không đủ sức giành được ngôi vị thái tử phi cao cao tại thượng.

Trong phim nữ chính mà Thẩm Đường thủ vai không hiểu mưu ma chước quỷ, không tường tận thói ly gián, dậu đổ bìm leo, không có nghĩa là Thẩm Đường ngoài đời cũng vậy.

“Đường Đường.” Trần Nam Kình vẫn nhẫn nại gọi tên con gái.

Ông chắc chắn con đang nghe, chỉ là đang giận ông.

Thẩm Đường nhìn những bậc thang cao ngất trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng: “Trần Nam Kình, có phải ông hy vọng tôi hoàn toàn biến mất, chỉ có như thế vết bẩn duy nhất trong cuộc đời ông mới có thể tẩy trang không dấu vết? Chỉ có vậy người khác mới không biết ông còn có một đứa con gái, rồi cả một cuộc tình hoang đường và một hôn nhân muốn chối bỏ.”

Tim Trần Nam Kình như bị một con dao cùn cứa nát: “Đường Đường, con nói gì vậy? Ba sao có thể không muốn thấy con, hy vọng con biến mất được? Cái gì mà vết nhơ của cuộc đời? Ba chưa bao giờ nghĩ thế cả. Lúc con ra đời ba đã hạnh phúc biết bao nhiêu, yêu con biết bao nhiêu. Hiện tại những tình cảm đó vẫn nguyên vẹn như vậy.”

Thẩm Đường từng bước từng bước dẫn dụ đối phương vào bẫy, giọng nói vẫn đều đều, như thể thực sự bất lực, thực sự đau đến vô cảm: “Giờ ông nói thế có ý nghĩa gì? Tin nhắn vừa rồi ông dám nhắn, lại không dám nói trước mặt tôi sao?”

Trần Nam Kình không hiểu, hoảng hốt hỏi: “Tin nhắn nào? Ba đâu có gửi tin nhắn nào cho con?”

Thẩm Đường cười lạnh: “Đạo diễn Trần từ khi nào trí nhớ của ngài lại kém đến thế. Vừa làm đã hối hận ngay rồi sao? Hay là đơn thuần không muốn thừa nhận mà thôi?” Cô cố ý nhắc nhở: “Tin nhắn 1 giờ trước ngài nhắn.”

Trần Nam Kình dù ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ông lạnh lùng nhìn về phía Phàn Ngọc, bà lại dám dùng điện thoại của ông nhắn tin riêng cho Thẩm Đường.

Phàn Ngọc chưa từng thấy chồng nhìn mình với ánh mắt âm lãnh, tức giận như thế, giờ phút này bà biết mình đã chạm vào giới hạn cuối cùng của ông. Lén lút động vào điện thoại của chồng, còn dùng điện thoại cá nhân của ông nhắn tin bịa đặt, đây là điều tối kỵ của tất cả cánh đàn ông.

Mà Trần Nam Kình đối với chuyện này còn cực kỳ mẫn cảm.

Phàn Ngọc chẳng phải dạng phụ nữ chưa trải qua sóng gió, bà vẫn trấn định đối đáp: “Em chỉ báo cho con bé, bộ phim này không thích hợp với nó, ngoài ra không nói gì khác.”

Cũng may tin nhắn kia bà nói không quá khó nghe, dù Thẩm Đường có chụp lại màn hình gửi cho Trần Nam Kình đi chăng nữa, chồng bà cùng lắm cũng chỉ tức giận trong chốc lát mà thôi.

Thẩm Đường có thể nghe được lời bao biện của Phàn Ngọc, cô tiếp tục thêm mắm, dặm muối: “Thì ra là Trần phu nhân nhắn. Khó trách. Ông chuyển lời đến bà ấy giúp tôi, nếu bà ta còn tiếp tục tìm chuyện quấy rầy tôi, tôi thật sự sẽ khiến bà ta hối hận không kịp đó. Còn nữa, xin bà ta đừng dùng số điện thoại của ông gửi mấy thứ vớ vẩn này cho tôi nữa, ô uế mắt tôi.”

Trần Nam Kình không thể chịu đựng nổi nữa, nộ khí xung thiên, trầm giọng nói: “Ý con là sao? Bà ấy gửi cho con rất nhiều tin nhắn ư?”

Phàn Ngọc bắt đầu thoáng hoang mang: “Em… em gửi nhiều tin nhắn cho con bé lúc nào?”

Bà đột nhiên vỡ ra, Thẩm Đường đang vu oan cho mình, muốn gán tội cho kẻ khác thì thiếu gì lý do, hơn nữa hiện tại đã không còn tin nhắn đối chứng.

Giọng nói của Thẩm Đường trong điện thoại cực kỳ tuyệt tình: “Trần đạo diễn, nếu ngài không gửi tin nhắn cho tôi, vậy những tin nhắn tôi nhận được những năm này chẳng lẽ đều là kiệt tác của Trần phu nhân. Mong ngài chuyển lời đến phu nhân: nợ mới nợ cũ, tôi đều ghi nhớ rõ ràng. Hiện giờ sức khỏe ông nội không tốt, cho nên tôi vẫn nhẫn nhịn, không muốn huyên náo, làm to chuyện, khiến dư luận xôn xao làm ông nội buồn lòng. Nhưng sau này thì không chắc tôi còn nhẫn nại được hay không. Lúc ấy chỉ sợ phu nhân muốn oán muốn khóc, cũng vô dụng.”

Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại.

Vừa rồi lúc nhận được tin nhắn cô đã nghĩ ngay người gửi là Phàn Ngọc. Trần Nam KÌnh dù nhu nhược, hèn nhát nhưng vẫn còn chút lương tri, sẽ không nhắc đến vợ con trước mặt cô.

Giả vô tội, châm ngòi ly gián so với Phàn Ngọc cô cũng chẳng kém cạnh gì mấy chiêu trò ấy.

Hiện tại có lẽ Phàn Ngọc không còn đường chối cãi trước mặt chồng.

Không có chứng cứ, Phàn Ngọc khác gì kẻ câm nuốt hoàng liên.

Muốn chơi trò hèn hạ này với cô ư, đừng mơ! Thẩm Đường từ lâu đã chẳng còn là đứa bé con tùy người ta bắt nạt nữa. Ai dám động vào cô cô nhất định sẽ trả lại đầy đủ.

Có một ngày, cô sẽ cho tất cả bọn họ ngậm đắng nuốt cay mà ước: Biết vậy đã chẳng làm.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn.

Trợ lý lẳng lặng đứng bên cạnh, cầm áo khoác trên tay, ngẩn người nhìn cô không dám tiến lên.

Thẩm Đường thản nhiên mỉm cười, hòa nhã nói: “Sao bị dọa sợ rồi à?”

Trợ lý có chút chậm chạp, nhỡ một nhịp mới vội vã lắc đầu: “Không… Em chỉ cảm thấy hả giận thay chị. Đổi lại là em, em cũng sẽ làm thế.” Những năm gần đây kề cận bên cạnh chị Đường cô cũng loáng thoáng đoán ra thân thế của người con gái xinh đẹp, lạnh lùng này. Chỉ là chưa từng nghe Thẩm Đường hai nhắc đến, kể cả chị Lỵ hình như cũng không hay biết.

Trước đó cô không quá chắc chắn, cho đến vừa rồi mới dám khẳng định.

Thì ra chị Đường lại là con gái của đạo diễn Trần.

“Chị Đường, Phàn Ngọc thật sự lấy điện thoại của đạo diễn Trần nhắn tin cho chị?” Thật sự quá độc ác, quá âm hiểm. Cô là người ngoài nghe mà cũng thấy đau lòng.

Thẩm Đường đưa điện thoại cho cô bé, không chút che giấu: “Không, hôm nay là lần đầu tiên. Phàn Ngọc không đến mức ngu ngốc mà trực tiếp nhắn tin cho chị. Chị vừa vặn mượn cơ hội trước mặt Trần Nam Trình trả đũa bà ta mà thôi, để bà ta nếm thử tư vị bị đâm một nhát mà không làm gì được. Không phải bà ta trước giờ thích uống trà xanh nhất hay sao, cho bà ta một dịp uống đến nôn ra xem thế nào.”

Phàn Ngọc lăn lộn trong giới giải trí gần 40 năm, EQ cực cao, con người khéo léo, làm việc có thủ đoạn, cho dù con người bà ta nhỏ nhen chẳng ưa ai, nhưng vẫn luôn giữ dáng vẻ trong bông có kim khiến không ai làm gì nổi. Trở lý lo lắng: “Lần này chị chọc tức bà ta, với tính tình của Phàn Ngọc chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị, về sau không chừng sẽ tìm mọi thủ đoạn ngáng chân chị đó.”

Thẩm Đường thản nhiên đáp: “Không có gì. Chị quen rồi.”

Cô debut 2 năm trước, lúc mới chân ướt chân ráo vào nghề tất cả các bộ phim từng tiếp xúc qua đều bị out phút cuối, các hoạt động quảng cáo, đại diện thường xuyên bị cướp trắng trên tay, thậm chí những scandal trên mạng hiện tại hơn phân nửa là do “bà mẹ kế” này tặng.

Nhiều chuyện như thế, dăm ba câu nói đâu thể kể rõ, nhưng toàn bộ cô đều nhớ kỹ. Về sau nhất định cô sẽ trả lại nguyên vẹn, sạch sẽ cho từng người, từng người một.

---

Buổi tối, <Đầu Hạ Năm Đó> leo thẳng lên hotsearch.



Đạo diễn Chu Minh Khiêm cùng với Trần Nhất Nặc và nam chính Cố Hằng tham gia tiệc mừng, trong bữa tiệc người người cười cười nói nói, không khí vô cùng hòa hợp, vui vẻ.

Dân mạng đều suy đoán không biết vai nữ chính 2 cuối cùng sẽ may mắn rơi vào người nào.

Hot search này là Phàn Ngọc mua, chính là để chọc tức Thẩm Đường, buổi chiều hôm đó tại văn phòng của Trần Nam Kình, hai vợ chồng đã to tiếng một trận.

Mặc kệ bà giải thích thế nào, Trần Nam KÌnh cũng không tin, khăng khăng cho rằng bà thường xuyên nhắn tin uy hiếp, quấy rối, làm tổn thương con gái mình.

Cuối cùng Trần Nam Kinh với lấy chìa khóa xe, lạnh lùng rời đi, không muốn tiếp tục ồn ào với bà nữa.

Trước kia bà luôn coi thường sự âm hiểm của Thẩm Đường.

Tin tức này xếp thứ 2 bảng tìm kiếm, cho nên chẳng khó để thấy nó.

Tưởng Thành Duật vào khu vực bình luận, mặc kệ là bình luận gì, anh cũng chăm chú đọc bằng hết.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên sofa chuyên tâm ca hát, cố ý chọn mấy bài tình ca buồn da diết.

Ánh sáng nhiều màu mờ mờ ảo ảo, hòa cùng ánh sáng màn hình hất lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta khiến nét mắt càng trở nên hư hư thực thực.

Trong tiếng ca trầm thấp, thâm tình có mấy phần là chân tình thực cảm.

Hát xong một bài, Nghiêm Hạ Vũ chẳng còn hứng thú, vứt mic cho người khác.

Anh ta sai người mở thêm rượu, mình cầm một ly, đưa một ly cho Tưởng Thành Duật.

Rượu mạnh, nồng độ cồn cực cao (*).

(*) Rượu mạnh là những loại rượu có nồng độ cồn cao từ 40% ALC – 50% ALC. Gồm có 6 loại chính: Brandy, Whisky, Gin, Vodka, Rum và Tequila. ... Các dòng rượu mạnh là nguyên liệu nền để phát triển hàng trăm công thức cocktail khác nhau.

Tưởng Thành Duật tiếp chén rượu, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dán lên màn hình điện thoại.

Đêm nay Nghiêm Hạ Vũ đã phải tiếp 2 tiệc xã giao, vốn đã uống đến mặt chóng mắt hoa, nhưng vẫn một hơi uống cạn. An ta quét mắt nhìn Tưởng Thành Duật, nhàn nhạt nói: “Hát không hát, bài không đánh, rượu không uống, cậu đang làm gì thế?”

Tưởng Thành Duật đọc hơn 1000 bình luận, trong lòng thầm nhủ, có lẽ lần này Thẩm Đường thực sự vô duyên với <Đầu Hạ Năm Đó> rồi, theo tình hình này hình như đoàn làm phim đã xác định được nữ chính 2.

Thấy ông bạn không lên tiếng, Nghiêm Chúc Vũ rót thêm một chén rượu, thản nhiên hỏi: “Nghĩ tới Thẩm Đường?”

Tường Thành Duật nhấp một ngụm rượu, không phủ nhận suy đoán của Nghiêm Hạ Vũ, ngược lại thẳng thắn thừa nhận: “Với tình tính đó của cô ấy đáng nhẽ không nên vào ngành giải trí. Lăn lộn trong ngành này chẳng khác nào tìm đường chết, chắc chắn sẽ đắc tội với người ta.”

Có nhiều khi anh cũng hoài nghi cô tiến vào giới này rốt cục là để kiếm tiền hay để người khác tức chết. Một câu không hợp lập tức thẳng mặt cãi tay đôi với đối phương, tính tình quá quyết tuyệt, chẳng mềm dẻo chút nào, lại không biết luồn cúi, hơn hết dù là minh tinh, nhưng không chút chú ý hình tượng bản thân. Muốn gì làm đó, ngang ngược, càn quấy.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Thẩm Đường sao rồi?”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Tưởng Thành Duật nói: “Giúp tôi hẹn Chu Minh Khiêm đi.”

“OK. Mai hẹn cho cậu.” Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang nước lọc lên, có điểm không hiểu nổi hỏi ông bạn: “Cậu chia tay có ý nghĩa gì, vẫn dây dưa không dứt với cô ấy, chẳng thà đừng chia.”

Tưởng Thành Duật đặt điện thoại xuống: “Trước lúc chia tay vốn muốn tặng cô ấy một món quà bất ngờ. Sau này… sẽ không quan tâm cô ấy nữa.”

Nghiêm Hạ Vũ “À” một tiếng, không biết đang cười Tưởng Thành Duật hay cười chính bản thân mình.

“Anh Tưởng, thằng em chống mắt nhìn xem anh làm nổi không.” Bàn đánh bài bên cạnh có người gọi anh.

Đến CLB tiêu khiển, chắc 9 phần 10 là tạo quan hệ, trải đường cho việc hợp tác sau naft.

Bữa tiệc đêm nay, anh là khách đặc biệt.

Tưởng Thành Duật cầm chén rượu, rời bước qua bàn đánh bài.

Cầm quân bài trong tay, có người mãi không tập trung cho nổi, thứ làm anh phân tâm chính là cô gái tên Thẩm Đường.

Cách đó hơn 1400 cây số, tại Hoành Điếm, Thẩm Đường vẫn chưa hoàn tất xong việc quay phim.

Hôm nay quay đêm, trạng thái của cô không tốt, liên tục NG.

Bạn diễn cùng cô hôm nay là Trữ Nhiễm.

Cô ta sớm đã tức giận đến đầu bốc khói, cô ta muốn trở về nghỉ ngơi sớm. Rõ ràng Thẩm Đường cố ý muốn đối nghịch với cô ta. Một lần lại một lần nói không nhập vai được, rồi cảm xúc chưa tới…

Trợ lý nhanh chóng lấy một phần hoa quả đến cho Thẩm Đường, “Chị, chị ăn chút đồ đi, từ trưa đến giờ chị còn chưa ăn gì, sẽ tụt huyết áp mất.”

Thẩm Đường không thấy ngon miệng, nhưng vì đảm bảo sức khỏe vẫn cố ăn một chút.

Trữ Nhiễm ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, cố ý ngồi gần chỗ Thẩm Đường, hả hê nói mỉa: “Nghiêm Hạ Vũ đã quyết định đính hôn cùng Điền Thanh Lộ, hẳn là cô cũng biết rồi nhỉ. Nghe nói Tưởng Thành Duật cũng sắp đính hôn.”

Thẩm Đường bình thản liếc nhìn cô ta, thong dong đáp: “Không nhọc cô quan tâm, thời gian lo chuyện bao đồng chẳng bằng nghĩ cách theo đuổi thành câu người cô thích đi. Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến tham gia đám cưới.”

“....”

Trữ Nhiễm chọc người ta không thành công, còn tự làm mình bực thêm.

---

1 tuần sau đó, sinh hoạt của Thẩm Đường vẫn vậy: quay phim, quay phim và quay phim.

Sau việc tin nhắn, Thẩm Đường còn suy tư nghĩ cách làm thế nào để giành được bộ <Đầu Hạ Năm Đó>.

Vì ông nội cô nhất định sẽ không từ bỏ.

Đúng lúc đó, chị Lỵ gọi điện đến: “Đoán xem chị vừa ký hợp đồng gì nào?”

Trong giọng nói của chị ấy không giấu được hưng phấn.

Thẩm Đường: “Một nhãn hàng cấp S?”

“Không đúng. Đoán lại đi.”

“Đoán không ra.” Hơn nữa cô cũng không có hứng thú đoán.

Chị Lỵ cũng không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng báo tin vui: “Nữ chính còn lại của thuộc về em rồi. Chu Minh Khiêm đích thân gọi điện thoại cho chị, lúc ký hợp đồng mặt Phàn Ngọc tái xanh như tàu lá chuối, nhìn đã con mắt.”

“...”

Thẩm Đường không tin nổi, hỏi: “Tại sao họ lại đột nhiên thay đổi quyết định?”

Chị Lỵ giải thích cặn kẽ lại cho cô: “Nghe ý của Chu Minh Khiêm thì có vẻ là quan hệ của Tưởng Thành Duật. Thứ Phàn Ngọc bận tâm nhất chính là sau này khi bộ phim hoàn thành sẽ phát sóng trên các nền tảng nào. Mà Tưởng Thành Duật lại chạm đúng chỗ yếu của bà ta, vì thế bà ta chỉ có thể thỏa hiệp.”

Nhắc đến Tưởng Thành Duật, chị Lỵ lại thở dài, nhưng cô cũng không biết nên nói gì: “Cho dù thế nào, em vẫn nên gọi điện cảm ơn cậu ấy.”

Số điện thoại của Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường không cần lưu vẫn có thể nhớ rõ ràng.

---------

Tưởng Thành Duật đang bàn chuyện làm ăn với người ta thì thấy Thẩm Đường gọi tới, anh nói lời xin lỗi đối phương, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài phòng khách nghe máy.

“Alo. Đường Đường.”

Lần nữa được nghe giọng nói trầm ấm của anh, có một tư vị không miêu tả được thành lời. Thảm Đường nói thẳng vào vấn đề chính: “Bộ phim kia. Cảm ơn anh. Em cần bộ phim này, vì vậy ân tình lần này, sau có cơ hội em nhất định sẽ trả lại.”

“Không có gì. Không cần đâu. Em cứ coi như. Anh vẫn chưa hết tình cảm với em, cho nên muốn làm chút gì đó.”

Tưởng Thành Duật im lặng một lúc lại nói: “Bộ phim điện ảnh đầu tiên em thử sẽ có ý nghĩa khác với em. Tình cảm này, là anh thiếu em. Anh chỉ muốn làm cho em vậy thôi, không hề nghĩ đến kết quả, càng đừng nói đến ân nghĩa.”

Không muốn để cô canh cánh trong lòng, anh lại nói tiếp: “Xem như là quà chia tay của chúng ta.”

Anh lẳng lặng chờ người bên kia nói chuyện, nhưng bên kia vẫn im lặng, anh không biết cô đang nghĩ gì.

“Có gì nữa không, anh đang đi gặp đối tác.”

Thẩm Đường “Ừm” một tiếng, sau đó thẳng thừng cúp điện thoại.

(1) Hoàng ở đây là “黄” theo mình hiểu tức là người mà ban đầu bên đoàn phim đã muốn nâng đỡ, lựa chọn, nhưng không công khai.