Quỳ Gối Dưới Váy Em

Chương 26: Rời Đi




EDIT: BRANDY

Bốn chiếc vali đặt trên mặt đất, Thẩm Đường lấy quần áo từ trong tủ sắp xếp cẩn thận vào trong vali.

Có ngốc cũng biết cô định làm gì.

Tưởng Thành Duật tựa cửa sổ nhìn cô, không nói lời nào.

Đĩa trái cây gọt sẵn đang cầm trên tay giờ đây trở thành vật duy nhất để anh kìm lại sự nóng nảy trong lòng.

Tưởng Thành Duật tiện tay chọn vài loại cô thích ăn, ánh mắt chưa một giây nào rời khỏi Thẩm Đường, nhưng cô từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn anh.

Cô gái này cứ như vậy, tùy tiện phung phí sự chịu đựng của anh.

Cả hai đều lẳng lặng không nói. Thẩm Đường thu thập xong đồ đạc, kéo vali nhấc sang một bên.

Cô chưa từng lưu tâm mua thứ gì về căn nhà này trang trí, nhưng hơn ba năm ở đây, trong tủ phân nửa là quần áo của Thẩm Đường. Còn có giày dép, túi xách, phụ kiện, đồng hồ các loại.

Chỉ sợ bốn cái vali lớn cũng không đựng hết.

Rốt cuộc Tưởng Thành Duật đã không kiên nhẫn nổi nữa. Trước nay dù anh có tức giận với Thẩm Đường cũng chưa từng cáu gắt. Tưởng Thành Duật bực bội đặt mạnh đĩa hoa quả lên bàn, rút bao thuốc ra, châm một điếu.

Một làn khói trắng mơ màng bay lên, trong chớp mắt anh không nhìn rõ được nét mặt cô gái đối diện, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy bóng dáng thanh mảnh của Thảm Đường.

Vẫn không ai nói gì.

Tàn thuốc rơi xuống, Tưởng Thành Duật đến bên sofa ngồi xuống. Trong phòng ngủ không có gạt tàn thuốc lá, anh gẩy gẩy ngón tay thả tàn thuốc vào thùng rác.

Một chút rơi xuống thùng rác, một tàn thuốc rơi xuống thảm.

Điếu thuốc cháy hết, anh cầm nĩa, bắt đầu chậm rãi ăn trái cây.

Tiếng “sột soạt” vang lên trong phòng thay đồ, cô lại tiếp tục thu dọn quần áo.

Vân không ai nói gì, bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Đột nhiên chuông điện thoại di động của Tưởng Thành Duật vang lên, là Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.

“Đang ở trước cổng nhà cậu.” Anh ta cộc lốc buông xuống một câu rồi ngắt máy.

Vừa vặn Tưởng Thành Duật cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, trong phòng quá bí bách, đến mức có thể khiến người ta ngạt chết.

Nghiêm Hạ Vũ đỗ xe trước cổng chính, tựa người trên cửa xe hút thuốc.

Tưởng Thành Duật mặc áo khoác, lạnh lùng đi ra: “Cậu còn dám tới?”

Nghiêm Hạ Vũ đuối lý, không lý luận được lời nào.

Việc đến nước này, giờ có nói gì cũng vô ích.

Anh ta tới là để xin lỗi, thêm nữa cũng do tâm trạng phiền muộn, muốn ra ngoài để giải tỏa.

Tưởng Thành Duật lãnh đạm hỏi: “Vậy mà Ôn Địch lại chịu tha cho cậu?”

“Không tha.” Nghiêm Hạ Vũ chỉ chỉ một bên mặt hơi đỏ: “Bị ăn đánh.”

Đời này Nghiêm Hạ Vũ chưa từng bị người khác đánh, lại ngoan ngoãn chịu một cái bạt tai của Ôn Địch.

Không chỉ đánh, còn thu thập hết đồ của anh vứt ra ngoài, không chút lưu tình, rồi lập tức đi rửa tay như chạm phải thứ gì đó dơ bẩn cùng cực. Đời này anh chưa từng chật vật, xấu hổ như thế, cũng chưa từng thấy Ôn Địch phát cuồng như vậy bao giờ.

Anh chỉ bị đánh một bạt tai, cũng mặc kệ cô muốn trút giận ra sao thì tùy.

“Thẩm Đường không nổi nóng với cậu chứ?”

Nghiêm Hạ Vũ thoáng băn khoăn, nếu chuyện tình cảm của anh liên lụy đến Tưởng Thành Duật, chắc anh chết cũng không đền nổi tội.

Tưởng Thành Duật: “Cô ấy đang thu dọn đồ đạc.”

“...” Mặt Nghiêm Hạ Vũ căng cứng, cắn chặt răng. Anh ta bị lật xe (*) còn đụng hỏng chuyện nhà Tưởng Thành Duật. Giờ có xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì.

* Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,… nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.

“Cậu lên dỗ dành cô ấy đi, tính chất mức độ chuyện của hai người không nghiêm trọng như tôi và Ôn Địch.”

Tưởng Thành Duật không muốn đề cập đến khúc mắc cá nhân giữa anh và Thẩm Đường, chỉ đơn giản đáp: “Nếu không phải Điền Thanh Lộ hẹn Ôn Địch ra gặp mặt, cậu định giấu diếm cô ấy bao lâu nữa? Cậu cho rằng có thể giấu được cả đời sao?”

Nghiêm Hạ Vũ đương nhiên không muốn giấu diếm cả đời, nhưng ý tưởng anh vốn định thực hiện lúc trước hiện tại đã không còn quan trọng nữa. Dù nói gì thì việc cần nhất lúc này đã đối mặt và xử lý tình huống đang diễn ra.

“Cậu đi xem Thẩm Đường đi, hai người không đến nỗi chỉ vì chuyện này mà chia tay.”

Tưởng Thành Duật cũng chẳng muốn quản tên bạn này nữa, xoay người vào nhà.

Nghiêm Hạ Vũ lẳng lặng tựa vào xe, hút thêm một điếu nữa, bây giờ anh ta cũng chẳng biết nên đi đâu.

Tưởng Thành Duật vừa lên đến cầu thang liền nghe thấy âm thanh đẩy vali từ phòng ngủ truyền ra.

Anh bước nhanh đến cửa, trước giường bốn chiếc vali lớn xếp chỉnh tề ngay ngắn thành một hàng, bên trong chính là thời gian 3 năm giữa anh và cô.

Thẩm Đường vẫn đang ở trong phòng thay đồ sắp xếp lại một chút.

Tưởng Thành Duật vẫn như cũ không đi vào, mà ngồi trên salon cạnh cửa sổ chờ cô.

Hoa quả trên đĩa đã ít hơn phân nửa, thuốc đã hút 2 điếu, rốt cục căn phòng đã trở nên yên tĩnh. Thẩm Đường cầm điện thoại, không nhanh không chậm đi ra.

Tưởng Thành Duật hai chân dài gác chéo, một tay cầm điếu thuốc gác lên lan can, bên dưới là thùng rác, một tay đặt lên sofa, bình tĩnh nhìn cô.

“Thẩm Đường.” Trầm mặc lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng mở miệng: “Em đang hờn dỗi sao?”

Rõ ràng trước đó ở trong bếp, đã nói không tức giận, vậy mà vừa quay người đi, cô lập tức trở mặt.

Thẩm Đường đi tới sofa ngồi xuống, mặt đối mặt với anh.

Hai người cứ thế, lẳng lặng nhìn đối phương.

Tưởng Thành Duật vẫn tự nguyện dỗ dành cô, dù sao trước đó là do anh nói chuyện không lựa lời, nói cô muốn bức hôn, vì vậy Thẩm Đường cáu kỉnh một chút cũng dễ hiểu.



Anh nắm tay cô: “Có phải phụ nữ mỗi lần cãi nhau với người yêu đều muốn bỏ nhà trốn đi không? Vậy em đi ra sân sau, anh bế em trở lại, coi như mình hòa nhau được không?”

Thẩm Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thổi khói thuốc phiêu tán xung quanh, có chút khó thở.

Cô cố nhịn mùi khói thuốc nồng nặc, bình tĩnh đáp: “Tưởng Thành Duật, hiện tại em không phải đang hờn dỗi với anh, cũng không phải muốn bỏ nhà trốn đi.”

Tưởng Thành Duật vươn người nắm chặt tay cô: “Vậy em đang làm gì?”

Anh biết rõ rồi còn hỏi? Thẩm Đường cười cười: “Chỉ là muốn kết thúc mối quan hệ tình cảm nam nữ giữa chúng ta mà thôi.”

Thời điểm mấy chữ này thốt khỏi miệng, trái tim cô thắt lại, đúng là đau đớn xót xa hơn tưởng tượng nhiều.

Tưởng Thành Duật chăm chú nhìn cô, kết thúc quan hệ tình cảm không có nghĩa là chia tay.

Trên phương diện tình cảm nam nữ, có thể bức ép anh đến mức này, đúng là chỉ có Thẩm Đường.

Nhưng cho dù cô hùng hổ dọa người thế nào, vẫn không nỡ nói ra những lời quyết tuyệt, điều này khiến Tưởng Thành Duật vẫn ôm hy vọng: “Vậy em muốn mối quan hệ như thế nào?”

Thẩm Đường rút tay khỏi tay anh, đứng dậy đi đến bàn trang điểm.

Anh hỏi như vậy, đẩy cô vào vị trí chẳng khác nào đang bức hôn anh.

Cô nhìn khuôn mặt ảnh phản chiếu trong gương, bình thản đáp: “Quan trọng không phải là em muốn loại quan hệ nào. Dù muốn thì đã sao, cũng không thể có được một cách thuần túy tự nguyện. Anh biết rõ em muốn gì, nhưng vẫn không thể đồng ý. Coi như giờ anh đồng ý cho em, em cũng chưa chắc đã muốn nữa. Nếu anh không thể cho em một cách thoải mái tình nguyện mà do gượng ép, sau này ở bên nhau chúng ta cũng chẳng thoải mái dễ chịu gì. Anh không yêu em, em miễn cưỡng anh làm chi. Em đâu có hứng thú với tiền của anh, với em anh rất quan trọng, nhưng tự tôn của em càng quan trọng hơn. Tưởng Thành Duật, em không muốn vì tình yêu mà đánh mất chính mình.”

Cô không nhìn anh nữa, lẳng lặng nhìn mình trong gương, chậm rãi tô son. Khi tập trung nhìn chính mình, bóng hình anh trong gương dần trở nên mơ hồ.

“Quan hệ em muốn là: vợ chồng hợp pháp.” Sau này cô có thể quang minh chính đại nói đây là chồng tôi. Có thể dùng thân phận bạn đời sống cùng anh đến già.

Thẩm Đường nhìn Tưởng Thành Duật trong gương, anh cũng đang nhìn cô.

Cô khẽ mỉm cười: “Nếu một ngày nào đó anh quỳ xuống cầu xin em, cầu xin em yêu anh, gả cho anh, có lẽ em sẽ cân nhắc thử. Về phần có gả cho anh hay không phải xem tâm trạng lúc đó thế nào đã.”

Tưởng Thành Duật bật cười, anh quỳ xuống cầu xin cô gả cho mình?

Mạnh miệng thật đấy.

Điếu thuốc trong tay đã cháy hết.

Anh trở tay, ném vào thùng rác.

Đã nói đến mức này, cả hai đều hiểu, mâu thuẫn giữa họ đã không thể giải quyết được nữa, mối quan hệ này cũng chẳng còn cách nào để tiếp tục. Chỉ là anh cố chấp ôm hy vọng, cố tin vào sự may mắn mong manh, mong đối phương sẽ hạ mình, sẽ thỏa hiệp.

Tình cảm ba năm, đột nhiên trở thành bọt biển.

Trong sân truyền đến tiếng ô tô, là lái xe của Thẩm Đường.

Tưởng Thành Duật nắm chặt hộp thuốc lá, hộp thuốc bị bóp đến văn vẹo: “Thẩm Đường em có từng nghĩ, sau khi chia tay nếu anh gặp được người mình thích, em sẽ hoàn toàn đánh mất anh. Chúng ta không thể quay lại được nữa đâu.”

Anh vẫn cố gắng níu giữ.

Đúng là tư thái của một người nhất quyết không chịu nhận thua mà.

Thẩm Đường nhàn nhạt nói: “Em thất tình cùng lắm cũng chỉ đau buồn dăm ba ngày, hẳn là đến khi anh tìm được bạn gái mới em chắc chẳng còn nhớ anh mãi không quên. Đương nhiên nếu ngay đêm nay anh tìm được tri kỷ của đời mình thì không nói làm gì.”

Tưởng Thành Duật im lặng, đứng dậy.

Hộp thuốc lá bị bóp lại thành một nắm nhàu nhĩ.

“Mấy người tuyết trong tủ lạnh, em cũng mang đi luôn đi.”

Anh ném túi thuốc lá xuống bàn, xoay người rời đi.

Thẩm Đường nghe tiếng bước chân xa dần, thân ảnh trong gương dần mất hút.

Vào thời điểm cô cho rằng anh đã thật sự bỏ đi, Tưởng Thành Duật đột nhiên quay lại.

Cô vừa quay đầu đã thấy anh một tay chống lên bàn trang điểm, chăm chú nhìn cô. Thẩm Đường run lên.

Tưởng Thành Duật không biết tại sao mình lại quay lại, bất kể anh có cố gắng thế nào cũng không thể nổi giận với cô gái này được. Chỉ mình cô. Cô mãi mãi là ngoại lệ của anh.

Một tay Tưởng Thành Duật đỡ gáy Thẩm Đường: “Em nói xem, sao anh lại quen một người như em, tình cảm hơn 3 năm, nói rời đi là lập tức đi.” Anh muốn hôn cô, nhưng vẫn lý trí khắc chế bản thân, cuối cùng chỉ chạm nhẹ lên trán Thẩm Đường: “Đi cũng tốt, để anh có thời gian rảnh, còn đi leo núi.”

Anh không nói thêm gì nữa, dứt khoát rời khỏi phòng ngủ.

Trước kia sở thích lớn nhất của Tưởng Thành Duật là leo núi truyền thống, có thời gian rảnh anh liền rủ bạn bè đi.

Giảm căng thẳng lại kích thích.

Nhưng từ khi yêu Thẩm Đường, anh không còn chơi trò này nữa.

Trước kia có một lần Thẩm Đường nói bộ môn leo núi truyền thống quá nguy hiểm, anh bật cười nói vậy mình sẽ không chơi nữa, tránh có ngày cô muốn tìm anh lại không tìm thấy.

Vừa rồi trong lúc sắp xếp quần áo, đồ đạc, cô vẫn luôn nghĩ anh có chỗ nào không tốt.

Ngoại trừ việc không muốn cưới, Tưởng Thành Duật chẳng có điểm nào không tốt cả.

Nhưng đối với một người tha thiết muốn kết hôn, mong muốn một mái nhà như cô, điều đó chẳng khác nào án tử hình. Có lẽ nên kết thúc thôi, nên quên đi mối tình này, quên đi những cảm xúc rung động, nhớ nhung, chỉ cần quên đi… Trong mối quan hệ này, một khi cô động lòng, vậy thì đó cũng là lúc đặt dấu chấm hết, hai người không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa.

Lúc này cuộc gọi đến của chị Lỵ bất ngờ kéo cô về hiện thực.

“Thẩm Đường, sao rồi? Em và Tưởng Thành Duật thế nào rồi?”

Chị vừa nghe tin, Thẩm Đường gọi điện thoại cho lái xe và trợ lý, dặn dò bọn họ đến đón mình và tìm một nơi cất đồ đạc.

Thái độ của Thẩm Đường vẫn bình tĩnh, thong dong như đang nói chuyện phiếm: “Không có gì. Chia tay thôi.”

“Cái gì?” Tim chị Ly thắt lại, cảm giác đau đớn mất mát như thời còn thiếu nữ chia tay mối tình đầu, nghẹn ngào đến mức không nói ra lời

Thẩm Đường không muốn đề cập tỉ mỉ chuyện cá nhân giữa cô và Tưởng Thành Duật, hiện giờ cô không có nhà ở Bắc Kinh, mà trước kia cũng không nghĩ đến sẽ ở lại đây nên chẳng hề chuẩn bị trước.

Nhiều đồ đạc quá, trước cứ cho em để tạm ở gara nhà chị nhé, khi nào thuê được phòng em sẽ lập tức dọn đi.”

Chị Lỵ vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật, so với sự bình tĩnh dửng dưng của Thẩm Đường, chị Lỵ còn giống nhân vật trong cuộc hơn.

Chị Lỵ vẫn cố hỏi cho ra ngô, ra khoai: “Nghe nói trưa hôm nay Tưởng Thành Duật còn đến tận phi trường đón em, sao giờ đùng một phát lại chia tay?”



Thẩm Đường: “Đến thời điểm thì chia tay thôi.”

Giờ phút này chị Lỵ có bao nhiêu câu hỏi cũng đều phải nuốt xuống, kìm nén lòng hiếu kỳ của bản thân.

Theo chị phân tích,, việc chia tay này chắc chắn không phải ý của Thẩm Đường.

Nhưng có lẽ hiện tại cô bé rất đau khổ, khó chịu, nếu không đã không đến mức giữa đêm hôm khuya khoắt đòi lập tức dọn ra ngoài.

“Không sao, chỉ là một tên đàn ông thôi. Người theo đuổi em không tới 100 thì cũng phải hơn 80 người. Đâu phải thiếu một Tưởng Thành Duật là không sống được đâu. Trên đời thiếu gì đàn ông tốt.”

“Chị lập tức đặt một phòng tổng thống cho em. Thoải mái hưởng thụ đi. Chút chị qua khách sạn với em. Ngày mai chị rảnh, chị đưa em đi chụp ảnh quảng cáo.”

Không đợi Thẩm Đường trả lời, đầu bên kia đã cúp máy.

Chị Lỵ là kiểu người miệng chua ngoa, lòng mềm như đậu hũ điển hình. Vài năm làm việc với chị ấy, Thẩm Đường luôn cảm nhận được sự ấm áp chân thành như một người mẹ nghiêm khắc nhưng thương con.

Cô khẽ mỉm cười.

Lái xe đã chờ trong sân được một lúc, cô gọi điện thoại nhắn vệ sĩ và lái xe lên lầu xách giúp vali xuống.

Đêm hôm khuya khoắt, âm thanh không nhỏ kinh động đến cả quản gia và dì giúp việc.

Cả hai đều không phải kiểu nhiều chuyện, yên lặng nhìn hai người đàn ông thoăn thoắt chuyển vali và một số đồ đạc khác xuống xe.

Gần như… Thẩm tiểu thư đã chuyển tất cả đồ đạc đi.

Dì giúp việc nhìn về phía quản gia, ánh mắt dò hỏi, nhưng quản gia cũng hoàn toàn mờ mịt.

Trước đó chẳng phải vẫn còn tốt đẹp vui vẻ sao, cậu Tưởng còn về sớm mua hoa quả, tự tay chuẩn bị cho cô Thẩm.

Cuối cùng Thẩm Đường cũng từ trên lầu đi xuống, dừng lại nói lời cảm ơn quản gia và dì giúp việc những năm nay đã luôn hết lòng chăm sóc mình. Hai người không nói gì, ánh mắt lưu luyến, nắm chặt tay cô.

“Về sau cháu sẽ không đến đây nữa.”

Dì giúp việc trố mắt, một điềm báo trước cũng không có, sao tự nhiên lại chia tay.

Thẩm Đường cảm ơn hai người lần nữa, khom người khoác áo, đi thẳng ra sân.

Cô hơi nghiêng mặt lại vài lần, nhưng nhất quyết ép mình không được quay đầu lại.

Lúc này Tưởng Thành Duật mới từ lầu hai bước xuống, vừa rồi anh vẫn một mực ngồi lẳng lặng trong thư phòng đóng chặt cửa, nhưng tiếng bước chân vội vã cứ thế dần dần biến mất khiến trong tim anh như có một thứ gì vỡ ra, cuối cùng vẫn không kìm được chạy xuống,

Nhưng hình ảnh lưu lại cuối cùng chỉ là góc áo quen thuộc biến mất sau cửa lớn.

Dì giúp việc cho là anh định đuổi theo ra tận cổng, ai ngờ cậu chủ đi thẳng xuống phòng bếp, rót một chén nước ấm, lặng lặng nhìn theo chiếc ô tô đỗ ngoài sân.

Dì giúp việc dù khó chịu nhưng cũng không dám đi quá giới hạn, đột nhiên bà nhớ đến cậu con trai nhà mình lúc cãi nhau với bạn gái, ngoài miệng nói thì oai phong lắm, quyết liệt lắm, cuối cùng chia tay chưa được một ngày đã hối hận, chẳng phải sau đó vẫn muối mặt chủ động đi gặp người ta xin lỗi đó sao.

Người trẻ đều thế, chết vì sĩ diện. Bà lại chẳng rõ quá.

Dì giúp việc nhanh chân đuổi theo, muốn tranh thủ chút thời gian cho cậu chủ, để người trẻ tuổi kia nghĩ thông suốt, bỏ sĩ diện xuống chạy theo giữ người ta lại.

Nếu cậu đã không ra, vậy để thân già này lấy thân ra tận lực giúp mấy cô cậu chưa nhìn thấy hồng trần vậy.

“Đường Đường.”

Thẩm Đường đang định bước lên xe, thì thấy dì giúp việc vội vàng chạy gọi với theo.

“Dì, chuyện gì vậy ạ?”

Bà ổn định hơi thở, hổn hển nói: “Là thế này, con dâu dì là fan hâm mộ ruột của cháu, gần đây dì mới biết, luôn muốn xin chữ ký của Đường Đường, lại sợ cháu thấy phiền phức, cho nên…”

Thẩm Đường khẽ cười: “Cái này thì có gì mà phiền phức, cháu sẽ ký mấy tờ gửi đến tận tay dì.”

Dì giúp việc bật cười, liên tục nói “Tốt quá! Thật tốt quá!”

Bỗng dưng bà không biết phải nói tiếp thế nào, không khí rơi vào xấu hổ.

Nhưng Tưởng Thành Duật vẫn không chịu đi ra.

Có lẽ vẫn không bỏ xuống được mặt mũi.

“Về sau nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng giảm béo quá đà, rồi sinh bệnh đó.”

Thẩm Đường gật đầu, khàn khàn đáp: “Cháu nhớ rồi! Cảm ơn dì.”

Bà đã tận lực, nhưng bản thân bà cũng không rõ giữa hai người trẻ tuổi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì: “Đường Đường mau lên xe đi. Dì không còn lời nào dặn dò nữa. Nhanh lên xe đi! Bên ngoài lạnh lắm.”

Thẩm Đường khoát khoát tay, mở cửa xe, bước vào.

Dì giúp việc vừa quay đầu đã thấy Tưởng Thành Duật từ biệt thư đi ra.

Bà thở phào một hơi, vội vàng bước vào nhà, cho đôi tình nhân trẻ có không gian tâm tình.

Đêm tháng hai, gió xuân se lạnh, Tưởng Thành Duật chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác cũng không kịp mặc.

Thẩm Đường hạ cửa xe, nhìn anh từng bước đến gần.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng giống vậy. Anh cũng lẳng lặng chậm rãi bước về phía cô như thế.

Tưởng Thành Duật im lặng nhìn cô, ánh mắt cô gái anh yêu còn lạnh lẽo và băng giá hơn mùa đông gấp nghìn lần: “Thẩm Đường, em có biết không, trái tim của em vừa cứng rắn lại cố chấp.”

Anh ngừng lại một chút, lại nói: “Về sau lăn lộn trong giới giải trí, cần khéo léo một chút, đừng để phải thua thiệt.”

Thẩm Đường hiểu anh có ý gì, sau này Tưởng Thành Duật sẽ không còn che chở Thẩm Đường nữa.

Cô vẫn trầm mặc không nói.

Cửa xe dần dần đóng lại.

Chiếc xe lạnh lùng rời đi.

Thẩm Đường chưa từng quay đầu lại.

Tưởng Thành Duật vẫn đứng thẫn thờ trong sân, lẳng lặng nhìn chiếc xe dần biết mất.