Năm năm sau
Tòa án nhân dân tối cao thành phố Châu Thành
"Nhân chứng bên nguyên, anh nói tối ngày 2 tháng 8 anh tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi đã hẹn gặp riêng anh và chủ tịch của Đại Thạch ở nhà hàng Nhật khu phố số 3 để bàn về vấn đề bán trao đổi thiết kế, đúng không, vậy cho tôi hỏi nếu thân chủ tôi hẹn các anh đến đó thì sao ông ấy lại đi hỏi nhân viên vị trí của căn phòng ăn đó được?"
Một giọng nữ dõng dạc vang lên trên toà, cô mặc trên người áo khoác luật sư màu đen, mái tóc đen được búi lên cao, trông rất mạnh mẽ, nữ tính mang dáng vẻ của người phụ nữ giỏi giang còn thành công. Nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lo sợ của nhân chứng bên nguyên.
"Phản đối!" Luật sư bên nguyên lập tức đứng dậy, anh ta trừng mắt nhìn lướt qua nữ luật sư đối diện, "Thưa quan toà, câu hỏi vừa rồi không có liên quan tới vụ án, nhân chứng bên tôi không cần phải trả lời."
Quan toà còn chưa kịp mở miệng, nữ luật sư đã mỉm cười phản bác, "Thưa quan toà, tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh thân chủ tôi là người vô tội. Mà câu hỏi vừa rồi chính là vấn đề mấu chốt, bởi vì tôi biết rõ những ai có mặt ở nhà hàng đêm đó, hoàn toàn lúc đó thân chủ của tôi là bị các anh lừa đến chứ không phải chính ông ấy đã chủ động hẹn các anh "
Nữ luật sư cười khẩy nhìn lướt qua tên luật sư kia thêm lần nữa, đi đến trước mặt nhân chứng, cô khẽ vươn tay ra, hơi nghiêng người về phía trước, kề khuôn mặt xinh đẹp lại gần sát nhân chứng, đôi môi hoa mĩ chậm rãi phát ra từng câu, từng chữ vô cùng kiên quyết.
"Nhân chứng bên nguyên, mời trả lời câu hỏi vừa rồi!"
Nhân chứng vô thức lau mồ hôi trán. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã nhận rõ ánh mắt sát khí của nữ luật sư này. Khẽ liếm liếm môi, "Tôi…tôi không rõ tại sao ông ấy lại đi hỏi nhân viên,có....có thể ông ấy bận nhiều việc quá nên vô tình quên mất mình đã đặt phòng nào".
"Vô tình quên mất? Nhưng tôi nhớ thân chủ tôi là người đến trước nếu ông ấy hỏi nhân viên thì sao nhân viên có thể biết là anh và chủ tịch của anh đang ngồi phòng nào, hai người đến sau thân chủ của tôi kìa mà" Khoé môi Vận Nhi khẽ nở nụ cười vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại hệt như thuốc độc từ từ thấm vào tâm trí hắn ta.
"Tôi…tôi, chắc chắn ông ta là người hẹn chủ tịch tôi ra, vì lúc ông ta gọi điện thoại cho chủ tích tôi cũng đang ở đó", hắn ta trở nên vô cùng căng thẳng, bắt đầu lo sợ mà lấp ba lấp bấp.
Vận Nhi sau khi ra trường không lâu đã nắm trong tay vô số thẳng lợi trong những vụ kiện lớn, cô còn là luật sư riêng của Tinh Châu giúp Bùi Mặc giải quyết không ít vấn đề pháp lý kinh doanh của công ty. Vận Nhi trong giới luật được mệnh danh là ‘ nữ vương tranh luận ‘, chưa từng thua ở bất cứ vụ kiện nào ngược lại còn có chiêu độc có thể phản đòn ở phút cuối khiến đối phương chỉ còn đường thua.
Chỉ cần cô xuất hiện trong vụ kiện nào thì phía luật sư của bên đối diện phải mất ăn mất ngủ vì lo sợ.
Bùi Mặc ngồi ngay bên dưới, ánh mắt tự hào dõi theo bóng dáng cô từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, khí chất đúng là không ai sánh bằng, sự xinh đẹp cùng nét ngây thơ ngày nào đã đổi lại là sự quyến rũ cùng nét sắc sảo mê người.
Nhân chứng nóng nảy, vội vàng nói: "Tôi là ông ta, vì khi nghe điện thoại chủ tịch có nói ra tên ông ta, thưa tòa tôi nói đều là thật"
"Tôi muốn biết, lúc đó anh có chính tai nghe rằng thân chủ của tôi là người hẹn các anh hay không?" Vận Nhi đưa mắt nhìn vào mặt nhân chứng, đôi mắt đẹp sắc bén như dao khiến người ta không thể tránh né.
"Tôi, tôi... lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh chủ tịch…"
"Anh chỉ cần trả lời tôi,...có nghe thấy hay là không" Vận Nhi lạnh lùng cắt ngang lời hắn, từng chữ thốt ra như đao kiếm đang kề sát cổ tên đàn ông.
"Tôi..." Nhân chứng bị khí thế của Vận Nhi làm cho kinh sợ, lắp bắp nói, "Tôi…không tận tai nghe."
Những người phụ trách trong vụ kiện chăm chú nghe hắn nói rồi cúi đầu ghi ghi chép chép, ánh mắt ai cũng sắc lẹm nhìn hắn.
Khoé môi Vận Nhi đột nhiên trũng xuống, vô cùng kích thích sự lo sợ của tên luật sư bên nguyên. Trên toà ai cũng biết, chỉ cần Vận Nhi cô đổi nhiên thay đổi sắc mặt như vậy, có nghĩa là đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Luật sư bên nguyên lại đứng lên lần nữa, nhìn về phía quan toà lớn tiếng nói: "Phản đối! Luật sư biện hộ đây là đang đe dọa nhân chứng"
"Thưa quan toà, tôi có thể khẳng định anh ta không nói sự thật vì trong tay tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh thân chủ tôi vô tội." Quả nhiên, lời phản bác của Vận Nhi không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng lại mang theo đầy đủ sự uy quyền, mạnh mẽ.
Quan toà gật đầu, "Phản đối vô hiệu! Luật sư biện hộ, cô mau trình bằng chứng lên cho quan tòa"
"Thưa quan toà, trong tay tôi là đoạn video ghi lại cảnh nhân chứng dùng bị cáo đã dùng bạo lực để ép thân chủ tôi giao ra bản thiết kế, hơn nữa sau khi thân chủ tôi nhà hàng đó hơn mười phút sau cả hai bọn họ mới đến, lúc thân chủ tôi đến đã hỏi qua nhân viên phục vụ số phòng ông ấy nhận được trong tin nhắn, chính bị cáo là người gửi tin nhắn đó, là bị cáo tự mình đặt phòng nên khi ông ta chưa đến ngay cả nhân viên phục vụ cũng không rõ là phòng nào. Nếu có thể tôi xin tòa chấp thuận cho mời nữ nhân viên đó lên ạ"
"Tôi…tôi không có dùng bạo lực gì cả, hơn...hơn nữa là ông ta đến trước còn gì, ông ta chỉ giả bộ để có thể phòng tránh chuyện bị phát hiện ra…"
Thẩm phán nắm trong tay đoạn video, lúc này Vận Nhi quay sang nhếch môi nguy hiểm nhìn luật sư đối diện, hắn biết bản thân không thắng nổi cô rồi.
Thẩm phán xem xong đoạn video cũng là lúc hắn cúi mặt thở dài.
...
Rời tòa Bùi Mặc từ đâu đi đến âm thầm ôm lấy eo Vận Nhi, cô biết rõ là hắn liền cất giọng quyến rũ: “ Mặc,...em có giỏi không “
“ Giỏi, rất giỏi,...mau về nhà, anh thưởng cho em “, Bùi Mặc siết chặt hơn, phả hơi nóng vào tai cô, từng chữ đây mê hoặc đẩy vào bên trong cánh tai người thiếu nữ.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Châu Tuấn trong bộ cảnh phục vô cùng trang nghiêm, cậu ta như thể đang cố nén cơn giận dữ trong lòng.
Vì là cảnh sát đảm nhiệm điều tra vụ này nên từ lúc bắt đầu cậu cũng đã có mặt ở tòa, chỉ tiếc là Vận Nhi lại không nhận ra.