Hai ngày sau Bùi Mặc đưa Vận Nhi trở về Châu Thành, sau khi giải quyết xong đám đàn em của Phạm Hiến Việt, Việt Gia Lâu cũng chịu tổn thất khá nặng nề phải tạm thời ngưng hoạt động.
Ngay sau khi Vận Nhi được xuất việc Bùi Mặc đích thân tìm đến Việt Gia Lâu, tất cả những tên đàn ông bị Vận Nhi chỉ tận mặt đều bị hắn trừng phạt, Bùi Mặc ra tay không chút nể nang hắn tặng mũi tên năm phát đạn, còn hành hạ đánh đập đến khi máu chảy hết cho tới chết, hơn hai mươi tên đàn em của Phạm Hiến Việt chết tức tưởi chỉ vì đã chạm tay vào người của Vận Nhi, dù chỉ là chạm nhẹ vào một sợi tóc cũng không được tha.
Phạm Hiến Việt chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm, hơn nữa cũng rất biết điều tự mình nhận sai, ngày sinh nhật lại trở thành ngày đổ máu.
...
Châu Thành
Được trở về nhà, bước chân vào Vận Nhi đã không nén được mà khóc, cô thật sự không dám nghĩ đến chuyện sẽ phải rời xa nơi này một lần nữa, cũng không muốn rời xa Bùi Mặc, chỉ vọn vẹn chưa đến bảy ngày mà quá nhiều chuyện xảy ra còn những chuyện đó để lại nổi ám ảnh trong lòng cô vô cùng lớn.
Bùi Mặc sau khi đưa cô trở về đã cho gọi bác sĩ đến nhà lần nữa kiểm tra thật kỹ lại những vết thương trên người, những vết cào đã lành hẳn nhưng vết bầm tím bên trong cơ thể vì bị đánh thì vẫn còn đau nhức vô cùng, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến Vận Nhi phải thét lên vì đau, Bùi Mặc luôn phải dè dặt, tiết chế lực đạo khi động vào cơ thể nhỏ này, cô đau một hắn đau đến mười.
Về đến biệt thự trời cũng đã tối, Bùi Mặc lệnh cho A Trạch nấu bữa tối xong liền cho cậu ta ra về, rồi cùng Vận Nhi ăn tối vì sợ đụng đến vết thương nên mọi chuyện từ ăn đến uống đều tự tay lo cho cô, giúp cô tắm rửa, giúp cô sấy tóc,...Vận Nhi vô cùng hạnh phúc mà hưởng thụ.
Những điều tốt đẹp này những ngày qua cô đã mong muốn biết bao nhiêu, bây giờ lại càng thấy trân trọng hơn.
Theo lời bác sĩ căn dặn, Bùi Mặc cũng rất cẩn thận cho cô uống thuốc đúng giờ, còn giúp Vận Nhi bôi thuốc lên các vết thương, mọi hành động đều vô cùng dịu dàng.
Trong đêm tĩnh lặng, Bùi Mặc bao lấy cơ thể Vận Nhi thật chặt mà ngủ.
“ Không...đừng động vào tôi, tha cho tôi, tha cho tôi đi,...đừng mà,...á “
Vận Nhi gặp ác mộng, cô không ngừng kêu tha còn khóc, mồ hôi ướt đẫm cả người, hai táy bấu chặt tấm chăn còn tự cào cấu lên cơ thể mình, Bùi Mặc nằm ngay bên cạnh chỉ mới nghe thấy cô nói chữ đầu tiên liền giật mình tỉnh dậy, lo lắng ôm lấy cô, Vận Nhi nằm trọn trong lòng ngực hắn nức nở: “ Mặc, bọn họ đánh em,...cứu em với, cứu em “
“ Vận Nhi, bình tĩnh, anh ở đây,...không ai đánh em, ngoan “.
Hắn càng ôm một chặt hơn, sự run rẩy của cô trong lồng ngực khiến hắn cũng sợ hãi mà run rẩy theo, nước mắt của Vận Nhi đã thấm ướt một vũng trên áo choàng tắm của hắn, Bùi Mặc hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ hắn hôn lên những giọt nước mắt kia rồi nuốt lấy, nụ hôn của hắn dịu dàng, ấm áp khiến Vận Nhi cảm nhận được sự an toàn dần bình tĩnh hơn, cô nhắm nghiền hai mắt từ từ điều chỉnh lại cảm xúc vài giây rồi ngước đầu nhìn hắn, giọng rất khẽ: “ Mặc “, dứt câu lao đến ôm chặt lấy người đàn ông, vùi mặt mình vào trong cổ hắn mà thút thít.
“ Đừng sợ, có anh rồi,...anh sẽ không để ai đụng vào em nữa “
Bùi Mặc hôn nhẹ lên mái tóc rồi nụ hôn dần chuyển hướng xuống vành tai, dỗ dành, an ủi cô sau khi thấy Vận Nhi đã trở lại trạng thái bình thường hắn đẩy nhẹ người cô ra hôn lên đôi môi đỏ, chậm rãi tiến vào bên trong không hấp tấp cũng không mạnh mẽ mà dịu dàng đi vào, Vận Nhi đáp lại hắn chủ động đưa lưỡi mình vào trong miệng hắn lấp liếm như một con mèo nhỏ đang làm nũng, cánh lưỡi cả hai quấn chặt lấy nhau như dây leo, hòa tan trong khoang miệng đối phương, Vận Nhi vẫn giữ thói quen xấu là khi hôn cô lúc nào cũng nín thở, đến khi không nhịn được nữa liền khe khẽ thốt ra vài tiếng yêu kiều.
“ ưm...ư, ha “
Bùi Mặc từ từ đẩy cô nằm xuống giường, hai tay bắt đầu không yên phận, vừa chạm vào đã khiến hắn giật nảy mình, hắn rất nhớ cô, nhớ cơ thể cô, nhớ từng ngóc ngách trên cơ thể nhỏ bé này.
Còn chưa kịp làm gì, chỗ đó của Vận Nhi đã ướt sủng, mẫn cảm đến độ chảy ra dòng dịch lỏng, dính vào tay hắn.
Bùi Mặc nhanh chóng cho ngón tay vào sâu hơn nữa, không ngừng tiến vào trong. Vận Nhi khép nhẹ chân, nơi tư mật kia phản ứng kịch liệt, ôm lấy ngón tay hắn. Bùi Mặc cảm nhận được vật dưới thân hắn đã trỗi dậy, bèn bịn rịn rút tay ra, trực tiếp cởi áo choàng tắm của mình, ném xuống đất. Đến cả chiếc váy ngủ vướng víu của Vận Nhi, hắn cũng lôi tụt ra ngoài.Hai cơ thể trần truồng sát lại với nhau, hắn đem con cự long của
mình, tiến vào trong cái động nhỏ.
“ ưm...Mặc, ư....nhẹ “
“ Vận Nhi, anh xin lỗi, sau này sẽ không để em rời khỏi anh nữa,...ngoan “
Hắn cúi xuống, ngậm lấy đôi môi mềm, chậm rãi thưởng thức hương vị của nó. Hắn dùng lưỡi tách răng cô ra, len lỏi vào bên trong, đùa nghịch với chiếc lưỡi của Vận Nhi. Hắn ngồi thẳng người, đem một chân thon dài của cô, gác lên vai mình, tạo ra tư thế khiêu gợi, để có thể tự mình nhìn thấy nơi đẹp tuyệt mỹ, đang không ngừng tiết ra thứ chất lỏng mê người kia. Bùi Mặc thở gấp một hơi, cả người nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn rất cuồng nhiệt, không ngừng độc chiếm cô gái nhỏ. Hắn giữ lấy hai eo Vận Nhi, nhiệt tình làm vài cú nhấp người, rồi tuôn ra một dòng nước ấm vào tận sâu cơ thể cô. Nó nhiều đến mức tràn ra bên ngoài, ướt sủng một mảng ga giường.
Vận Nhi gì chặt cổ hắn mà thở dốc, đôi mắt cô óng ánh nước trong đêm lấp lánh vô cùng mê hồn, không dám nhắm chặt cũng không dám mở to chỉ hé hé đủ để nhìn rõ gương mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông.
Hơi thở nam tính của hắn càng lúc càng mãnh liệt hòa cùng với những tiếng thở dốc của cô.
...
Ngồi ở sofa phòng khách, Bùi Mặc đặt Vận Nhi ngồi ngay trước ngực mình, một tay ôm lấy eo cô một tây dùng nĩa đút trái cây cho cô ăn, Vận Nhi thì chăm chú xem tivi. Trên màn hình đưa tin về việc các trường đại học tuyển sinh, nói về vấn đề chuẩn bị cho năm học mới,...nhìn những hình ảnh bạn bè trang lứa vui vẻ bắt đầu năm học mới, Vận Nhi rũ mắt xuống cô chồm lấy cái điều khiển tất mạnh tivi rồi buồn bã, Bùi Mặc xoay người cô về phía mình, vuốt qua gương mặt rũ rượi.
“ Sao thế? “
“ Em bỏ lỡ kỳ thi rồi “
Bùi Mặc liền nhói lòng, đều là vì hắn nên mới cô mới bỏ lỡ kỳ thi, bỏ lỡ ước mơ của mình còn gì.
Ôm chặt cô gái nhỏ dịu giọng: “ Không sao, năm sau chúng ta thi lại được không? “.
Vận Nhi khẽ gật gật đầu.