Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 125




Thân thể của lão phu nhân Khương thị không được tốt, ngày thường không thể quản việc trong phủ, đều do Đường thị quản gia, nhưng không có nghĩa là lời nói của bà không có trọng lượng, ngược lại Đường còn phải hành động cẩn thận, nếu bà có ý nghĩ muốn thầm áp chế Đường thị, Đường thị cũng chỉ có thể thành thật chịu.

Thời khắc này Đường thị bị lão phu nhân Khương thị trách cứ một hồi, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể phản bác lại, dẩu môi, ngậm miệng không nói chuyện.

Khương thị cũng lười phải để ý tới bà ta, quay đầu nói với Hạ ma ma: “Ngươi đi Sùng An Đường nhìn xem.”

“Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.” Hạ ma ma đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nhưng Hạ ma ma vừa mới đi ra ngoài sân thì đã nhìn thấy Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc đi từ bên ngoài vào, hiển nhiên là Hoắc Viễn Hành đi cùng Ninh Như Ngọc tới thỉnh an lão phu nhân Khương thị.
Hạ ma ma bước nhanh chân ra đón, hành lễ với hai người, cười nói: “Lão phu nhân đang chờ Hầu Gia và phu nhân ở trong phòng.”

Khi nói chuyện, Hạ ma ma cẩn thận đánh giá sắc mặt của Ninh Như Ngọc, thấy sắc mặt hồng hào, tinh thần không tồi, khuôn mặt phấn nộn như hoa tươi mới nở rộ trên canh, không hề thấy điểm nào không tốt.

Trong lòng bà không khỏi sinh nghi với những lời mà Đường thị vừa nói, phu nhân đang tốt lành thì Đường thị lại cố ý nói thân thể của nàng không tốt, cũng không biết rốt cuộc Đường thị có tâm tư gì.

Dù sao Hạ ma ma không quá thích Đường thị, cảm thấy bà ta tính toán chi li không phóng khoáng, không thể lên được mặt bàn.

“Chúng ta vào trong thôi.”

Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc cùng nhau đi vào trong phòng, lên bậc thang, có nha hoàn vén rèm cửa lên, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc một trước một sau đi vào.
Trong phòng, lão phu nhân Khương thị ngồi trên giường có mặt trước khắc hoa lê, nhìn thấy hai người vào cửa, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, vẫy tay bảo hai người tiến lên.

“Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”

“Tôn tức thỉnh an tổ mẫu.”

Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc đi ra phía trước, không hẹn mà cùng hành lễ vấn an lão phu nhân Khương thị.

Lão phu nhân Khương thị cười thấy răng không thấy mắt: “Tốt tốt tốt, hai đứa mau ngồi xuống đi.”

Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc ngồi xuống trên ghế bên cạnh, ánh mắt của lão phu nhân Khương thị dừng trên người Ninh Như Ngọc, cẩn thận đánh giá nàng rồi nói: “Khí sắc của cháu khá tốt, nghe nói hôm qua cháu bị bệnh? Chỗ nào không thoải mái? Có muốn mời đại phu tới xem bệnh không?”

“Không có gì.” Ninh Như Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Viễn Hành đã giành nói trước: “Có tôn nhi chăm sóc Đình Đình, tổ mẫu có thể yên tâm.”
Hoắc Viễn Hành vừa nói vừa vô tình như cố ý quét mắt nhìn về phía Đường thị ngồi đối diện, chàng lập tức đoán được là có người cố ý châm ngòi thổi gió chuyện ngày hôm qua Ninh Như Ngọc không thoải mái trước mặt lão phu nhân Khương thị, mục đích chính là vì cố ý buông lời gièm pha.

Đường thị cảm nhận được Hoắc Viễn Hành đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế cường đại, cảm giác vô cùng áp lực, khiến bà ta đứng ngồi không yên mà dịch người theo bản năng, tay vò chặt khăn trong tay, rõ ràng có chút bất an.

Hừ! Hoắc Viễn Hành lạnh lùng mà khinh thường hừ một tiếng ở trong lòng, thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Đường thị, quay đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh, ánh mắt lập tức trở nên ôn hòa, thật là thay đổi một cách nhanh chóng, ngay cả Ninh Như Ngọc cũng chưa phát hiện ra sự khác biệt trước sau của chàng.

Lão phu nhân Khương thị ngồi ở trên giường cười nhìn Ninh Như Ngọc, quan tâm nói: “Không sao thì tốt rồi, tổ mẫu cũng an tâm, cháu gả vào phủ Vũ An Hầu, trở thành thê tử của Minh Tông thì nơi này chính là nhà của cháu, chúng ta đều là người thân của cháu, nếu cháu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói với tổ mẫu, phải sớm mời đại phu tới bắt mạch, đừng ỷ lại vào tuổi trẻ mà không để trong lòng, khéo bệnh nhẹ lại thành bệnh nặng, lúc hối hận thì đã muộn.”

“Tôn tức đã biết, cảm ơn tổ mẫu yêu thương.” Trên mặt Ninh Như Ngọc mỉm cười ngọt ngào, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần, đời trước nàng chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy ở chỗ Khương thị, đừng nói quan tâm tới thân thể của nàng, lúc ấy Khương thị còn không muốn nói nhiều thêm một câu với nàng, hiện giờ lại rất khác biệt, còn nói bọn họ là người thân của nàng, đãi ngộ rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với ở đời trước, mặc dù Ninh Như Ngõ cũng hiểu rõ sự khác biệt này không hoàn toàn bởi vì Hoắc Viễn Hành, nhưng trong lòng nàng vẫn sinh ra cảm giác hụt hẫng khi cùng một người mà lại có vận mệnh khác biệt to lớn đến vậy.

Trong lòng Ninh Như Ngọc tràn ngập các loại cảm giác phức tạp, Đường thị ngồi đối diện cũng có loại cảm giác tâm sinh bất mãn, đặc biệt là khi bà ta nhìn thấy thái độ vô cùng tốt của lão phu nhân Khương thị đối với Ninh Như Ngọc, khiến bà ta cảm thấy bản thân còn không bằng nàng, cực khổ hầu hạ bà bà nhiều năm như vậy, vậy mà còn kém một nha đầu mới tới, đặc biệt là vốn dĩ bà ta có suy nghĩ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hai người, hiện tại phát hiện mọi việc phát triển khác xa so với tưởng tượng của bà ta, làm sao bà ta có thể không oán không hận?

Hoắc Viễn Hành không thèm để ý mà quét mắt nhìn Đường thị ngồi đối diện, thu tất cả các biểu tình dù là nhỏ nhất trên mặt bà ta vào trong mắt, nhìn thấy biểu tình nghẹn khuất của bà ta thì cảm thấy rất sảng khoái, nhân cơ hội mà quạt gió thổi lửa, nhìn về phía lão phu nhân Khương thị ngồi phía trên, nói: “Tổ mẫu có Đình Đình thì không nhìn thấy những người khác nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, ngay cả tôn nhi cũng phải đứng sang một bên.”

Lão phu nhân Khương thị nghe vậy thì cười mắng: “Cháu lớn như vậy rồi, sao còn tranh sủng với tức phụ nhi của mình chứ, cháu có thấy mất mặt không hả?”

Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói: “Nếu tổ mẫu thích Đình Đình như vậy, có phải nên thưởng cho nàng cái gì đó không nhỉ?”

Lão phu nhân Khương thị lập tức bật cười ha ha ra tiếng, ngón tay chỉ về phía Hoắc Viễn Hành, nói: “Được lắm, tổ mẫu đang nói sao cháu lại dẫn tức phụ nhi của mình tới đây thỉnh an lão bà tử này, hóa ra tới thỉnh an là giả, muốn lấy thứ tốt mới là thật.”

“Ai bảo tổ mẫu thích Đình Đình như vậy chứ!’ Hoắc Viễn Hành da mặt dày nói: “Tôn nhi nói rất đúng đi?”

“Đúng, cháu nói rất đúng, tổ mẫu không nói lại cháu.” Lão phu nhân Khương thị cười lắc đầu, nói với Hạ ma ma đang đứng bên cạnh: “Xem đi, đây là tôn tử do ta nuôi lớn đấy, mỗi ngày đều đánh chủ ý lên vốn liếng mua quan tài của ta.”

Mặc dù bà nói như vậy, nhưng có thể nghe ra lão phu nhân Khương thị cực kì sủng nịnh Hoắc Viễn Hành một cách rõ ràng.

Hạ ma ma nói: “Lão phu nhân thường xuyên nói về sau muốn để lại những thứ tốt kia cho mấy người Hầu Gia, nếu giống như lời Hầu Gia vừa nói thì chẳng qua là đưa trước mà thôi, lão phu nhân còn vui vẻ đưa ấy chứ, mà người nhận đồ vật cũng vui vẻ, đây chính là mọi người đều vui mừng nha!’

Lão phu nhân Khương thị dùng ngón tay chọc chọc vào người Hạ ma ma,cười nói: “Vẫn là ngươi nói đúng.”

Có Hoắc Viễn Hành che chở Ninh Như Ngọc, lại cười đùa với lão phu nhân Khương thị một hồi, dỗ dành lão phu nhân Khương thị vui vẻ, tâm trạng cực kì tốt, cuối cùng bà cho Ninh Như Ngọc một đôi vòng tay bằng hồng ngọc, vòng tay đo đỏ, chất ngọc quý báu, giá trị xa xỉ, Đường thị ngồi bên cạnh xem đỏ con mắt.

Trước kia Đường thị từng nghe hạ nhân hầu hạ bên người lão phu nhân Khương thị nói qua, trong của hồi môn của lão phu nhân Khương thị có một đôi vòng tay bằng hồng ngọc, chất ngọc quý báu, tinh xảo đẹp mắt trong suốt, có lẽ chính là đôi vòng tay trước mắt vừa đưa cho Ninh Như Ngọc này.

Lão phu nhân Khương thị thật sự quá bất công! Trong lòng Đường thị cực kì không thoải mái, lão phu nhân Khương thị chưa từng cho bà ta được bao nhiêu thứ tốt, trong khi bà ta cực khổ hầu hạ lão phu nhân Khương thị nhiều năm như vậy, còn Ninh Như Ngọc mới vừa gả vào phủ được một ngày, đã được một đôi vòng tay quý giá như vậy, quả thật khiến người ta cực kì thất vọng buồn lòng.

Mấy người Ninh Như Ngọc không hề biết Đường thị đang thầm oán hận trong lòng.

Ninh Như Ngọc đột nhiên nhận được đồ vật quý giá như vậy, nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cuống quít đứng lên từ trên ghế rồi hành lễ cảm ơn lão phu nhân Khương thị.

“Tổ mẫu, người cho ta đôi vòng tay thật sự quá quý giá……..”

“Vậy cháu có thích không?” Khương thị hỏi.

Ninh như Ngọc hơi dừng một chút, gật đầu nói: “Thích.”

Khương thị cười nói: “Thích thì nhận lấy đi.”

Ninh Như Ngọc đưa mắt nhìn Hoắc Viễn Hành, muốn chàng cho ý kiến, ai ngờ Hoắc Viễn Hành lại đứng dậy giữ chặt tay nàng, mang theo nàng hành lễ cảm ơn lão phu nhân Khương thị, nói: “Đa tạ tổ mẫu đã cho vòng tay, vòng tay thật đẹp thật tốt, chúng cháu rất vui, cảm ơn tổ mẫu.”

“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc mở to hai mắt nhìn Hoắc Viễn Hành, cái này không quá giống với nàng nghĩ.

Hoắc Viễn Hành cười, véo nhẹ gương mặt nàng: “Trưởng bối ban thưởng, không dám chối từ, huống chi là thứ tốt như vậy, nàng nhận đi.”

Ninh Như Ngọc cảm thấy Hoắc Viễn Hành nói có lý, nàng không thể phản bác được, đành phải gật đầu, nhận lấy đôi vòng tay bằng hồng ngọc.

Sau khi thỉnh an xong thì hai người trở về Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc sai người cẩn thận cất đôi vòng tay bằng hồng ngọc kia, vòng tay quý giá như vậy, nàng mới không dám lấy ra đeo đâu, nàng đã nghe Hoắc Viễn Hành nói, đó là của hồi môn của lão phu nhân Khương thị, vạn nhất rơi vỡ thì chính là tội lỗi lớn, vẫn nên cất kĩ thì hơn.

Mà Đường thị bên kia, sau khi trở về thì lập tức phát tiết một trận ở trong phòng, nhớ lại việc lão phu nhân Khương thị cho Ninh Như Ngọc một đôi vòng tay bằng hồng ngọc quý giá như vậy, bà ta lại không có cái gì, trong lòng nghẹn khuất khó chịu ghen ghét đến nghẹt thở, ngay cả tâm tư muốn xé nát Ninh Như Ngọc cũng có.

“Còn không phải là xuất thân tốt một chút sao, lão bà tử kia lại bất công như vậy!” Đường thị oán hận nói: “Đáng giận, thật là quá đáng giận.”

Đường thị tức giận đến sôi máu, quay đầu hỏi Tô ma ma đứng bên cạnh: “Hiện tại Viễn Thành đang ở đâu?”

Tô ma ma nói: “Đại gia ra cửa gặp đồng liêu rồi.”

“Bây giờ hắn còn có đồng liêu có quan hệ tốt ư? Những người đó chỉ muốn hố hắn mà thôi!” Đường thị bực mình hét lên.

Từ sau khi Tứ hoàng tử bị cấm túc, Hoắc Viễn Thành vẫn luôn ăn không ngồi chờ ở nha môn, những đồng liêu thân cận trước kia lập tức tránh xa, mấy kẻ còn lại thì không kẻ nào làm nên trò trống gì, không một người nào có thể thật sự giúp ích cho Hoắc Viễn Thành, không gọi Hoắc Viễn Thành đi hỗ trợ đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Mà càng tức giận chính là, rõ ràng Hoắc Viễn Hành đánh thắng trận, lập công lớn, quyền thế địa vị đều có, tùy tay liền có thể giúp đỡ Hoắc Viễn Thành một phen, nhưng hắn chưa từng chủ động quan tâm tới Hoắc Viễn Thành, ngày cả hỏi cũng chưa từng hỏi qua một câu, căn bản không coi Hoắc Viễn Thành là đại ca.

Điều này không thể không nói do Đường thị tự cho là đúng, bà ta không chủ động đi cầu Hoắc Viễn Hành hỗ trợ thì thôi, ngược lại còn chờ Hoắc Viễn Hành chủ động tới cửa quan tâm mình, Hoắc Viễn Hành không tự giác giúp đỡ, bà ta liền trách Hoắc Viễn Hành không màng tình thân, thật là mặt to còn hơn trời.

Càng tức cười chính là, bà ta cũng không tự ngẫm xem bản thân đã làm những chuyện ngu xuẩn gì, đã sớm đắc tội với Hoắc Viễn Hành một cách triệt để, bà ta muốn Hoắc Viễn Hành phải chủ động giúp đỡ, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Đường thị nói với ma ma bên người: “Khi nào Hoắc Viễn Thanh trở về thì bảo hắn tới đây gặp ta, ta có lời muốn nói với hắn.”

“Vâng ạ.” Tô ma ma vội vàng đồng ý.

Đường thị nhìn Tô ma ma, bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ dị, nói: “Người nói xem, nếu, nếu Hoắc Viễn Thành có thể lấy được một thê tử có xuất thân càng tốt càng cao quý hơn Ninh Như Ngọc, liệu có phải có thể cưỡng chế đè đầu Ninh Như Ngọc, nhị phòng chúng ta cũng không cần sống nghẹn khuất như bây giờ?”