Ninh Như Ngọc nhìn mặt hai người kia thì trong lòng cảm thấy ghê tởm, lãnh đạm liếc mắt một cái rồi chuyển tầm mắt, mềm mại dựa vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành.
“Đệ muội làm sao vậy?” Hoắc Viễn Thành nhìn thấy Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc bước chân vội vàng, Ninh Như Ngọc mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mềm mại khiến người yêu thương trìu mến, hình như thân thể không thoải mái, không khỏi mở miệng hỏi.
Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Thành một cái, bước chân chậm lại, nói: “Thời tiết quá nóng, Đình Đình có chút không thoải mái, ta đang muốn đưa nàng về phòng.”
“Điều này cũng đúng, thân thể quan trọng, nhanh trở về đi.” Hoắc Viễn Thành nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ trở nên trắng nhợt của Ninh Như Ngọc.
Hoắc Viễn Hành khẽ gật đầu với Hoắc Viễn Thành, ôm Ninh Như Ngọc vòng qua hai người rồi đi về phía trước.
Bạch Chỉ nhìn hai người đi xa, hơi nhướng mi, không rõ ý đồ nói: “Trời đã tối, nắng nóng cũng tiêu tán, vậy mà Hầu phu nhân lại bị nóng tới mức không thoải mái, hình như thân thể của Hầu phu nhân không được tốt lắm.”
Hoắc Viễn Thành quay đầu nhìn nàng ta một cách cổ quái, Bạch Chỉ đối diện với tầm mắt của hắn, cong khóe miệng mỉm cười với hắn, bày ra dáng vẻ ta cũng chưa nói cái gì.
Hoắc Viễn Thành mắng nàng ta một câu: “Thân thể của nàng ấy có tốt hay không thì liên quan gì tới ngươi, tại sao ngươi lại nhiều lời như vậy?”
“Nô tỳ chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi…………”
“Nói như vậy mà thôi? Ngươi đi về trước đi, ta còn có việc.” Hoắc Viễn Thành không kiên nhẫn nói, lười không muốn nhìn Bạch Chỉ thêm một cái nào nữa, vung tay áo rời đi.
“Gia, Gia……” Bạch Chỉ muốn đuổi theo, đáng tiếc Hoắc Viễn Thành đã đi xa, tức giận đến mức nàng ta dậm chân, thật vất vả nàng ta mới nghĩ ra biện pháp để ngẫu nhiên gặp được Hoắc Viễn Thành, dỗ dành hắn ta đi vào trong phòng nàng, nào biết nửa đường lại gặp phải Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc, khiến chuyện tốt của nàng ta bị hỏng, đúng là sôi hỏng bỏng không, thật là tức chết nàng ta.
Sau khi Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc trở về Sùng An Đường, đi vào trong phòng, chàng cẩn thận đặt nàng lên trên giường, duỗi tay sờ trán nàng, may mà không nóng, quan tâm hỏi lại: “Đã đỡ hơn chưa?”
Ninh Như Ngọc dựa người vào đầu giường, yếu ớt nói: “Thiếp đã khá hơn nhiều rồi.”
“Về sau ta sẽ mời đại phu có y thuật cao minh lại đây bắt mạch cho nàng.” Hoắc Viễn Hành nói.
Ninh Như Ngọc cười khẽ: “Còn có đại phu nào có y thuật cao hơn chàng ư?”
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng rồi nghiêm túc nói: “Tất niên là có, ta chỉ học được bảy phần bản lĩnh y thuật của sư phụ mà thôi, lão nhân gia ông có y thuật tốt hơn ta nhiều, chỉ là hằng năm ông thường xuyên vân du bên ngoài, rất ít khi hồi kinh.”
“Chàng còn có sư phụ ư, sao thiếp chưa từng nghe chàng nhắc tới bao giờ?” Ninh Như Ngọc kinh ngạc nói.
“Không phải bây giờ nàng biết rồi sao.” Hoắc Viễn Hành mỉm cười: “Về sau sẽ dẫn nàng đi gặp sư phụ.”
“Được.” Ninh Như Ngọc đáp lời.
Sau đó, hai người lại nói chuyện thêm một lát, Ninh Như Ngọc hơi khát nước, Hoắc Viễn Hành đứng dậy rót nước cho nàng, tự mình bưng chén nước đút nước cho nàng uống.
“Còn khát không?”
“Không cần nữa.” Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu.
Hoắc Viễn Hành đặt cái chén ở trên bàn nhỏ bên cạnh, ngồi ở mép giường cùng Ninh Như Ngọc, không khí trong phòng ấm áp nhẹ nhàng an bình.
Trong viện của Nhị phòng, Đường thị nghe hạ nhân bẩm báo, tay bưng chén trà, dùng nắp gạt lá trà trên mặt nước, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi nói thân thể của Ninh Như Ngọc không được tốt? Ngươi có thấy rõ ràng không?”
“Đúng vậy ạ.” Hạ nhân kể lại tình hình vừa nhìn thấy trong hoa viên một lần nữa: “Đột nhiên nàng ta không thoải mái, Hầu Gia còn phải ôm nàng ta trở về, dáng dấp nàng ta đẹp như vậy, eo nhỏ tới mức một bàn tay có thể nắm hết, thân thể tốt mới là lạ!”
Đường thị nghe xong thì ngẫm nghĩ một lát, tự nhiên lại có cảm giác hưng phấn quỷ dị, nói: “Ninh Như Ngọc có thân thể kém như vậy, có lẽ không giỏi sinh dưỡng.” Giống hệt Khương Uyển Ngọc đã chết kia, lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, trên người không được hai lượng thịt, eo nhỏ tới mức cứ như nhẹ nhàng uốn éo một cái đã gãy, thân mình gầy yếu như vậy mà có thể sinh đứa nhỏ mới là lạ!
Nghĩ đến điều này, Đường thị cảm thấy hôm nay bà ta bị Hoắc Viễn Hành chọc tức cũng không đến nỗi khó có thể chịu đựng như trước, một nữ nhân không thể sinh đứa nhỏ mà thôi, hiện tại Hoắc Viễn Hành coi như trân bảo, không biết khi nào sẽ hối hận đây, bà ta phải mở to hai con mắt để nhìn xem hai người kia có thể ân ái ngọt ngào được bao lâu?
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành không hề biết Đường thị ghen ghét oán hận như thế nào, hai người ngủ ngon một đêm, ngủ một giấc tới hừng đông.
Khi Ninh Như Ngọc tỉnh lại, Hoắc Viễn Hành đã sớm tỉnh, mặc áo lót trắng ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài rối tung xõa sau đầu khiến ngũ quan cương nghị của chàng trở nên nhu hòa dịu dàng hơn, ngay cả mặt nạ bạc trên má trái cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
“Chào buổi sáng.” Hoắc Viễn Hành mở miệng trước.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú là phạm quy nha! Ninh Như Hoặc bị chàng dụ hoặc say mê tới mức trái tim đập nhanh thình thịch, như có con nai con chạy loạn bên trong.
“Chào buổi sáng.” Ninh Như Ngọc chậm mất nửa nhịp mới đáp lại một câu, dùng động tác giơ tay lên dụi mắt để chắn tầm mắt mình, hoàn toàn không dám đối diện với Hoắc Viễn Hành, nàng sợ nàng sẽ nhịn không được mà biến thành sắc nữ không thể chống cự được dụ hoặc rồi nhào lên người chàng.
“Làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành còn tưởng rằng nàng không thoải mái, duỗi tay cầm lấy cái tay mà nàng che ở trước mắt rồi kéo xuống, thuận tiện sờ trán của nàng, còn may là không bị sốt.
“Không có gì.” Ninh Như Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi dậy: “Hiện tại là giờ nào?”
Hoắc Viễn Hành nói: “Giờ Thìn sơ.”
“Ai nha, đã trễ thế này rồi, ta phải nhanh chóng thu thập tốt rồi đi thỉnh an tổ mẫu.” Ninh Như Ngọc luống cuống, vội vàng sử dụng cả tay lẫn chân mà bò xuống từ trên giường.
Hoắc Viễn Hành ngủ bên ngoài mép giường, Ninh Như Ngọc ngủ bên trong, nếu Ninh Như Ngọc muốn xuống dưới, hoặc là Hoắc Viễn Hành nhường nàng, hoặc là nàng phải bò qua trên người Hoắc Viễn Hành.
Ninh Như Ngọc chỉ mặc áo lót trắng, bên trong là yếm đào màu đỏ rực thêu hoa mẫu đơn, dây lưng hơi lỏng lẻo, nàng nằm bò trên người chàng đang muốn bò xuống dưới, đúng lúc lộ ra cảnh xuân xán lạn tươi đẹp trước ngực, hai đại bạch thỏ đáng yêu được yếm màu đỏ rực miêu tả một cách sống động, mà nàng vừa tỉnh ngủ nên còn chưa phát hiện ra, chỉ một lòng nghĩ muốn tranh thủ thời gian thu thập nhanh lên rồi đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị.
Hoắc Viễn Hành rũ mắt đã thấy được cảnh xuân mê người trước mắt, hô hấp lập tức trở nên thô nặng, hầu kết lăn lộn lên xuống một cách rõ ràng, hai tay giữ chặt eo nàng, hơi dùng sức một chút, nàng còn không kịp kêu ra tiếng thì đã bị chàng đè ở dưới thân.
“Minh, Minh Tông…… Thiếp, thiếp còn muốn đi thỉnh an……” Ninh Như Ngọc ngẩng mặt nằm trên giường, căng thẳng khẩn trương nhìn nam nhân đang đè lên người nàng, cúi người như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào nàng.
“Thỉnh an có thể để tối nay đi.” Trong hai tròng mắt đen láy như đáy hồ sâu của Hoắc Viễn Hành bùng lên một ngọn lửa cực nóng, hơi thở nóng bỏng, mang theo khí nóng phả lên mặt Ninh Như Ngọc.
“Để, để tổ mẫu chờ thiếp. không, không tốt đâu………..” Ninh Như Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, giãy giụa nói.
“Không sao, tổ mẫu sẽ không trách nàng.” Hoắc Viễn Hành cong môi nói.
“Thiếp, ưm………”
Hoắc Viễn Hành chống tay bên cạnh người Ninh Như Ngọc, khuôn mặt tuấn tú rất gần nàng, sống mũi cao thẳng sắp sửa đụng vào cái mũi của nàng, hơi cúi đầu xuống một chút là đã có thể hôn lên môi nàng.
Vừa nghĩ như vậy, Hoắc Viễn Hành đã lập tức làm luôn, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng, ngậm lấy cánh môi của nàng rồi mυ"ŧ vào, động tác mềm nhẹ, tràn ngập tình yêu, nụ hôn môi không ngừng nghỉ, động tác trên tay cũng không nhàn rỗi, bàn tay to kéo dây lưng của nàng, áo lót trắng lập tức rộng mở, lộ ra yếm đào màu đỏ rực thêu hoa mẫu đơn bên trong, cái yếm treo lỏng lẻo trên cổ Ninh Như Ngọc, hơi dùng sức một chút đã có thể kéo xuống, lộ ra hai đại bạch thỏ trắng như tuyết ở bên trong, một bàn tay cũng không nắm được hết một bên, thật sự quá mê người.
“Ưm…… A……” Rất nhanh, Hoắc Viễn Hành đã cởi sạch sẽ quần áo trên người Ninh Như Ngọc khiến nàng trần trụi như trẻ con mới sinh ra, hai tay chàng gắt gao ôm chặt nàng, thân thể dán sát bên nhau một cách hoàn mỹ, chặt chẽ bên nhau, hợp hai làm một.
“Minh, Minh Tông…… Chàng nhẹ một chút……” Hoắc Viễn Hành như không thể khắc chế được lực đạo muốn nàng, Ninh Như Ngọc không chịu nổi mà thở nhẹ ra tiếng, hai tay bám lấy bả vai của Hoắc Viễn Hành, thừa nhận chàng đánh sâu vào.
“A, ưm, a……” Ninh Như Ngọc không thể kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ mềm yếu ngọt ngào, giống như xuân dược có tác dụng mạnh nhất, kích thích Hoắc Viễn Hành càng không thể khống chế bản thân.
“Dừng… Minh Tông……” Ninh Như Ngọc nhỏ giọng kêu rên.
Giường lớn bằng gỗ tử đàn vẫn luôn phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, Ninh Như Ngọc hé mở hai mắt, nhìn nóc giường treo màn màu đỏ rực không ngừng lung lay chuyển động, nếu không phải cái giường này được làm cực kì rắn chắc, nàng thật sự sợ giường sẽ sụp bất cứ lúc nào……
Động tĩnh trong phòng vẫn luôn giằng co thật lâu mới dừng lại, Ninh Như Ngọc mệt nhọc nằm trên giường, không muốn động đậy, hoắc Viễn Hành ngồi ở bên cạnh, kéo chăn qua đắp lên người nàng, nhẹ nhàng xoa eo giúp nàng.
“Người xấu!” Ninh Như Ngọc khẽ hừ một tiếng.
“Đúng vậy, người xấu!” Hoắc Viễn Hành cười khẽ, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng: “Ta chỉ xấu với một mình nàng thôi.”
Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt, dùng tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của cháng ra, hờn dỗi nói: “Đáng ghét!”
“Ngoan……” Hoắc Viễn Hành cười dỗ dành nàng.
Hu hu hu, nàng còn mệt lắm! Ninh Như Ngọc hữu khí vô lực mà ghé vào trên giường.
Sau khi Ninh Như Ngọc thu thập ổn thỏa rồi đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị thì đã muộn một canh giờ so với dự định.
Mà Đường thị đã tới phòng của lão phu nhân Khương thị trước, nói tất cả những gì mà đêm qua hạ nhân bẩm báo cho lão phu nhân Khương thị nghe: “Con dâu nghe người ta nói hình như thân thể của tức phụ nhà Minh Tông không được tốt lắm, chạng vạng ngày hôm qua còn té xỉu ở bên hồ hoa sen, Minh Tông phải ôm nàng ta về, cũng không biết là bị làm sao? Hôm nay đã trễ thế này mà nàng ta còn chưa tới thỉnh an mẫu thân, cũng không biết có phải thân thể còn chưa tốt lên hay không nữa?”
“Có việc này ư?” Lão phu nhân Khương thị giương mắt nhìn về phía Đường thị, bà còn chưa nghe có người nào nói qua việc này.
Đường thị vội nói: “Là thật đấy, những người hôm qua ở gần hồ sen đều nhìn thấy mà.” Thật ra cũng chỉ có vài người nhìn thấy, nhưng Đường thị nói quá lên mà thôi.
Lão phu nhân Khương thị nghe xong, nghĩ một lát, nói với Hạ ma ma bên người: “Ngươi đi Sùng An Đường nhìn xem rốt cuộc tức phụ của Minh Tông bị làm sao? Nếu thân thể không tốt thì mời đại phu tới bắt mạch.”
“Nương, tức phụ mới vào cửa được hai hôm thì làm sao có thể mời đại phu chứ?” Đường thị cố ý nói: “Truyền ra ngoài còn không biết bị người bên ngoài nói như thế nào đâu!”
Lão phu nhân Khương thị liếc xéo bà ta một cái: “Cô nương nhà người ta đang khỏe mạnh được gả đến nhà của chúng ta, nếu thật sự thân mình không tốt mà chúng ta còn không cho mời đại phu, việc này truyền ra thì dễ nghe à? Người ta còn không nói nhà chúng ta khắc nghiệt ư?!”
Đường thị giật giật miệng, cực kì không vui khi lão phu nhân Khương thị yêu quý cùng thiên vị Ninh Như Ngọc như vậy, nhỏ giọng oán thầm: “Dù sao cũng không có đạo lý vừa mới thành thân, ngày hôm sau đã mời đại phu tới cửa!”
Lão phu nhân Khương thị thính tai, cho dù Đường thị nhỏ giọng nói, nhưng bà vẫn nghe được, xụ mặt không hề nể mặt chút nào mà mắng lại: “Việc này do ngươi định đoạt hay là ta?”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đình Đình: Nghe nói ta không sinh được đứa nhỏ? Ha ha ha.
Hoắc Hoắc: Vậy buổi tối ta sẽ cố gắng hơn.