Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1232: Phong ba không ngừng (7)




Edit: Sahara



Vân Lạc Phong cười cười: "Đã quen ăn thức ăn do chàng nấu, thức ăn ở bên ngoài ta ăn không quen, cho dù là đầu bếp đứng đầu trong tửu lâu, thì trù nghệ cũng không sánh bằng chàng được!"



Vân Lạc Phong cất bước, chậm rãi đi về phía Vân Tiêu.



Người tu luyện có thể không cần ăn cơm suốt mấy năm, bởi vì linh khí có thể làm tiêu tan cơn đói của họ, tuy nhiên, thời điểm không có tu luyện, thì bọn họ vẫn cần ăn uống như người bình thường.



Huống chi, thức ăn ngon đến nhường này, có bao nhiêu người có thể khống chế được cái bao tử của mình đây?



"Vân Tiêu, trù nghệ của chàng quả là càng ngày càng tiến bộ!"



Vân Lạc Phong phất tay áo ngồi xuống, cô cầm lấy cái muỗng, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo hạt sen, đưa lên môi từ từ thưởng thức.



Mùi hương nức mũi, cháo vừa vào miệng là tan, ngon đến mức làm người ta ngây ngất.



"Nàng thích thì tốt rồi!"



Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Vân Lạc Phong, đáy mắt Vân Tiêu hàm chứa ý cười khó thể hòa tan: "Nếu nàng đồng ý, ta nguyện cả đời xuống bếp vì nàng!"





"Được!"



Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân trước mặt mình: "Vân Tiêu, ăn qua món ngon do chàng nấu rồi, cả đời này của ta, sợ là không thể xa chàng được nữa rồi..."



Cuộc sống hiện tại, làm cho cô vô cùng thỏa mãn.




Hy vọng từ này về sau, sẽ không còn xảy ra phong ba gì nữa!



"Đúng rồi, đám thuộc hạ của chàng đâu?" Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền mở miệng hỏi.



Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, đáp: "Ta để cho bọn chúng đi tìm Bạch Túc, nếu như ta đoán không lầm, thì Bạch Túc hẳn là cũng đã tới Thất Châu Đại Lục này rồi."



Bạch Túc.....



Cũng đã khá lâu rồi cô chưa nghe lại cái tên này.



Bây giờ nghe Vân Tiêu nhắc đến người này, cái muỗng đang cằm trong tay Vân Lạc Phong hơi khựng lại: "Tên Bạch Túc này, đúng là một tai họa!"




"Yên tâm đi!" Vân Tiêu đi đến phía sau Vân Lạc Phong, từ phía sau ôm lấy cả người của cô: "Ta sẽ không để hắn có cơ hội động đến nàng!"



Cái ôm của Vân Tiêu rất ấm áp, làm Vân Lạc Phong cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, an tâm đến mức buông lỏng hết phòng bị trên người.



"Vân Tiêu! Ta tin chàng!"



Chàng nói sẽ không để Bạch Túc thương tổn đến mình, vậy mình cứ tin tưởng ở chàng là được!



________



Bình minh ngày hôm sau.




Sau khi Vân Lạc Phong ăn sáng xong, thì được Vân Tiêu dóc lòng hộ tống đi đến học viện Tây Châu.



Sau khi hai người rời khỏi nhà không được bao lâu, thì Diêu Mộng Kỳ liền lén lút đi đến trước cửa, cô ta đưa tay khẽ gõ cửa mấy cái, nhưng bên trong lại không có người nào trả lời. Diêu Mộng Kỳ suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định tung người lên, từ trên bờ tường cạnh cửa lớn mà trèo vào trong.



"Mùi gì vậy? Thơm quá!"




Diêu Mộng Kỳ vừa vào đến sân, liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cô ta theo mùi hương mà lần vào phòng bếp, liền thấy một bàn thức ăn thừa còn chưa kịp dọn dẹp.



"Chỉ có hai cái chén, hai đôi đũa, xem ta ta đoán không sai chút nào! Nam nhân kia nhất định là một mình vất vả nuôi con, ngôi nhà này không có nữ chủ nhân!" Diêu Mộng Kỳ thầm cảm thấy vui sướng vì phát hiện này của mình: "Nhưng mà... Mấy món ăn này là do nam nhân kia nấu sao? Không ngờ nam nhân kia nhìn có vẻ lãnh khốc, mà tâm tư lại tinh tế như vậy! Thức ăn đều rất thanh đạm, vô cùng thích hợp với nữ tử! Nếu có thể trở thành thê tử của hắn, nhất định là sẽ rất hạnh phúc. Thật không biết nữ nhân nào lại ngu xuẩn như vậy, sống trong phúc mà lại không biết phúc!"



Diêu Mộng Kỳ lại cảm thấy tức giận bất bình thay cho Vân Tiêu, cô ta vươn tay bóc lấy một miếng điểm tâm trên bàn, đưa lên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một cái.



Tức thì, hai mắt cô ta liền sáng lên.



Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn được nuông chiều, có món ngon nào mà chưa từng ăn qua chứ?



Thế nhưng, tất cả món ngon mà cô ta từng ăn, không có một món nào có thể so sánh được với miếng điểm tâm này....



"Là ai cho ngươi vào đây?"



Đột nhiên, một âm thanh lãnh khốc vang lên từ phía sau của Diêu Mộng Kỳ, trong đó còn mang theo sát khí nồng nặc.