Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1231: Phong ba không ngừng (6)




Edit: Sahara



Sau khi nói xong lời này, Diêu Mộng Kỳ liền đứng dậy, ánh mắt trở nên thập phần kiên định: "Sư đệ, làm người tốt thì phải làm đến cùng, ta sẽ dùng cả đời của mình, để đi chữa lành nội tâm đã từng chịu tổn thương của nam nhân kia! Ta nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng! Còn nữa, nếu ta là mẫu thân của đứa bé kia, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một người nào được phép xúc phạm đến nó!"



"Tốt! Ngươi đi đi! Ta tuyệt đối ủng hộ ngươi hết mình!"



Trong lòng Hồ Li âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nữ nhân phiền phức cứ thích dây dưa không dứt này thôi.



"Đa tạ sư đệ, chờ sau khi ta xong việc, ta nhất định sẽ đãi ngươi một bữa ngon!"



"Bữa ngon thì miễn đi, ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta là được rồi!"



Hồ Li cong cong khóe môi, thân mình lười biếng lại tiếp tục dựa vào ghế quý phi.



Thực lực của Diêu Mộng Kỳ và hắn, một xếp hạng chín, một xếp hạng mười, cũng xem như là tương đương nhau. Nhưng nếu xét kỹ hơn, thì hắn còn mạnh hơn Diêu Mộng Kỳ một bậc. Chẳng qua, hắn đối với thứ hạng không mấy hứng thú, cho nên chưa từng khiêu chiến với Diêu Mộng Kỳ để tranh đoạt thứ hạng.



Chính vì nguyên nhân này, mà Diêu Mộng Kỳ luôn cho rằng hắn yêu thầm cô ta, cho nên mới đem hạng chín nhường cho cô ta.



Cũng chính sự hiểu lầm này, khiến cho Hồ Li cứ bị Diêu Mộng Kỳ dây dưa mãi...




Mỗi lần nhớ đến những lời đồn kia, điều duy nhất mà Hồ Li muốn làm đó chính là nôn mửa.



Diêu Mộng Kỳ lớn lên nhìn cũng không tệ, nhưng lại không phải là loại hình mà hắn thích, sao hắn phải vì một nữ nhân mình không để ý mà đi ganh đua thứ hạng làm gì? Nực cười là, bản thân Diêu Mộng Kỳ cũng cho rằng chuyện là như vậy. Cho dù Hồ Li đã nhiều lần cho cô ta biết là hắn không hề có ý gì với cô ta cả, thế nhưng Diêu Mộng Kỳ lại một mực khăng khăng cho rằng, chẳng qua là do bản thân Hồ Li ngại ngùng, cho nên mới không dám thừa nhận mà thôi.



"Ngươi nói thử xem, loại nữ nhân ngu xuẩn như Diêu Mộng Kỳ này, làm sao mà tiến được vào bảng xếp hạng chữ Thiên hả?" Hồ Li chỉ theo phương hướng Diêu Mộng Kỳ rời đi, có chút không biết nói gì mà hỏi.



Tên sư đệ của Hồ Li trầm ngâm hết nửa ngày: "Thiên phú của Diêu sư tỷ cũng không tệ!"




Thiên phú của Diêu Mộng Kỳ không tệ, hơn nữa từ nhỏ còn được trưởng thành trong một hoàn cảnh ưu việt hơn người, cho nên mới giúp cho cô ta có đủ thực lực tiến vào bảng xếp hạng chữ Thiên.



"Ta cảm thấy nam nhân bị cô ta đồng tình kia thật là đáng thương!" Hồ Li câu môi cười: "Dựa theo hiểu biết của ta đối với Diêu Mộng Kỳ mà nói, cô ta khẳng định là không hề biết một chút nội tình nào trong chuyện này, chẳng qua là tự mình biên soạn ra một vở kịch bỏ chồng bỏ con mà thôi. Rồi cứ một mực khăng khăng cho mình là đúng. Đối với loại người này, ta chỉ ước ao một điều duy nhất, đó chính là cách ta càng xa càng tốt!"



Khóe miệng tên sư đệ kia hơi giật giật: "Sư huynh, bản tính của Diêu sư tỷ cũng không xấu mà......"



"Thì sao chứ?" Hồ Li cong môi cười nhạt: "Cách đối nhân xử thế của Diêu Mộng Kỳ, ta nhìn không vừa mắt. Nếu so ra, thì bản thân ta cảm thấy mình có hứng thú với nha đầu tên Vân Lạc Phong kia nhiều hơn!"



"Hồ Li sư huynh, huynh muốn đi tìm Vân Lạc Phong gây sự à?" tên sư đệ kia cẩn thận liếc nhìn Hồ Li, lí nhí hỏi.




"Cái gì gọi là gây sự hả? Ngươi có biết cách nói chuyện hay không?" Hồ Li trừng mắt liếc nhìn sư đệ mình: "Ta là loại người thích đi gây sự với người khác lắm hả? Ta chẳng qua là dự định ngày mai sẽ đi tìm Vân Lạc Phong kia nói một chút chuyện về nhân sinh, về lý tưởng mà thôi, sao có thể gọi là gây sự được hả?"



Tên sư đệ kia lập tức rùng mình một cái, người bị Hồ Li sư huynh cảm thấy hứng thú.... Quả là đáng được đồng tình.



_______



Vân Lạc Phong không có nán lại học viện quá lâu, sau khi hoàng hôn buông xuống, thì cô liền rời khỏi học viện.



Có lẽ là do hành vi đánh Vương Dịch Chi trước đó, cho nên khi cô rời khỏi học viện thì không có người nào dám ngăn cản cô cả, tất cả chỉ trơ mắt mà nhìn cô đi thẳng ra khỏi đại môn của học viện.



Vừa mới bước chân vào biệt viện, một mùi hương thơm ngát của thức ăn liền xông thẳng vào mũi Vân Lạc Phong, cô nhìn Vân Tiêu đang bận trong bận ngoài mà trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.



Những năm gần đây, cô cứ mãi bôn ba bên ngoài, chỉ có những lúc thế này, mới làm cô cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.



"Về rồi?" Vân Tiêu vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Vân Lạc Phong đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc hơi giương lên một nụ cười rất nhạt: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, khoảng thời gian ta không ở cạnh, nàng gầy đi nhiều rồi!"