Thực sự mà nói, Thời Quyết không mấy tin tưởng.
Chín phần mười là do gần đây tâm trạng cô bất ổn nên thuận miệng nói ra thôi.
Cậu vừa hỏi xong, Từ Vân Ni không trả lời ngay. Thời Quyết đã xác định được, cậu chống hai khuỷu tay lên bên cạnh cô, sau đó cúi đầu nhìn cô, cậu cười trêu: “Em nói nghiêm túc đấy à? Em mà không lên tiếng thì anh tin thật đấy.”
Từ Vân Ni nhìn chằm chằm cậu, vẫn không nói gì.
Thời Quyết cười thành một tràng dài.
Từ Vân Ni biết, cậu không tin lời cô.
Cô rút một tay ra, đập vào cậu một cái.
Tiếng vỗ vang giòn giã, cậu ngồi dậy rồi đi đến tủ lạnh lấy rượu, pha cho cô một ly.
“Uống chút rượu, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Từ Vân Ni uống liền mấy ly, cậu nói: “Tửu lượng càng ngày càng tốt nhỉ.”
Từ Vân Ni một tay cầm ly rượu, một tay chỉ vào bụng mình.
Thời Quyết: “Đói à?”
Từ Vân Ni hơi choáng váng, cô nói: “Lớp trưởng, trên thế giới này vừa mới ra đời một trái tim muốn buông xuôi đấy.”
Thời Quyết nắm tay cô nâng lên một chút, cậu chỉnh lại: “Trái tim ở đây này.”
Từ Vân Ni nói: “Dù sao thì cũng là ý đó.”
Thời Quyết im lặng, cậu nhìn cô một lúc rồi nói: “Từ Vân Ni, nếu em cứ nói thế nữa, anh sẽ tin thật đấy.”
Từ Vân Ni khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng với sự chần chừ của cậu.
“Anh cứ tin đi.”
Thời Quyết không nói thêm gì nữa.
Cậu vẫn không tin, nhưng cuộc sống sau đó khiến Thời Quyết cảm thấy… Tuy nói như vậy có phần không đúng với chú Triệu của cô, nhưng thực sự cậu cho rằng, đó là quãng thời gian tuyệt nhất trong toàn bộ quãng đời “sự nghiệp bầu bạn học hành” của mình.
Từ Vân Ni không còn đi làm thêm ở hội sinh viên nữa, cũng không viết những báo cáo gây mỏi mắt, không phải nghe điện thoại của các thầy cô hết lần này đến lần khác. Trước đây, có lần họ đang ngủ thì có một giảng viên gọi điện báo con của cô ấy bị dị ứng, sốt cao, thiếu một loại thuốc, cậu phải dậy giữa đêm cùng cô đi khắp thành phố tìm.
Vì cái gì chứ? Theo lời cô thì vì hội sinh viên sắp tổ chức bầu cử, cô cần phiếu bầu.
Thời Quyết có thể nói gì đây, cậu chỉ biết gật đầu.
Từ Vân Ni đương nhiên thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu, cũng có chút ngượng ngùng, cô nói rằng sau khi bầu cử xong mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bây giờ, tình hình đã thay đổi.
Chuyện này cậu còn phải cảm ơn Triệu… Triệu gì ấy nhỉ?
… Thôi được rồi, nói thật thì cậu chẳng mấy quan tâm đến ông ta.
Đây là thói quen của Thời Quyết từ nhỏ.
Thời Quyết không có ký ức gì về mẹ ruột của mình, cậu chỉ biết bà là một nghệ sĩ, sau đó lấy chồng người nước ngoài và đi xa. Ban đầu, cậu cũng không có tên như hiện tại, mà là sau khi mẹ rời đi, Thời Á Hiền đã đổi tên cho cậu, dường như là để cắt đứt với quá khứ. Thời Quyết chỉ nhìn thấy ảnh mẹ một lần, bà là một người phụ nữ trẻ đẹp. Khi còn nhỏ, mỗi khi thấy những bạn nhỏ có gia đình hạnh phúc, cậu luôn cảm thấy rất ghen tị, cũng từng mơ tưởng về một gia đình trọn vẹn là như thế nào.
Sau này, bố cậu có một người bạn gái, Thời Quyết đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng rồi cô ấy cũng rời đi.
Lần tiếp theo, bố cậu lại có một người bạn gái khác, Thời Quyết vẫn đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy cũng rời đi.
Cứ như vậy, dần dần, Thời Quyết không còn kỳ vọng gì nữa. Cảm giác về những đứa trẻ có gia đình hạnh phúc từ sự ngưỡng mộ, chuyển sang ghen ghét, rồi đến oán hận, cuối cùng trở thành một cái nhìn lạnh nhạt.
Càng là gia đình hạnh phúc viên mãn, cậu càng không mấy bận tâm, nhìn chúng giống như nhìn qua một lớp màng dầu, dù nội dung có phong phú đến đâu, hình ảnh cũng mờ nhạt.
Khi cậu nhìn gia đình Từ Vân Ni, cảm giác này càng rõ hơn.
Cậu thừa nhận mình có chút trẻ con, cậu không thích việc cô cứ mãi xoay quanh những thứ đã từng làm tổn thương mình.
Cậu hy vọng cô có thể sớm thoát ra khỏi chuyện với bố dượng của cô.
Nhưng rõ ràng, không dễ dàng như vậy.
Trong đêm mà Từ Vân Ni tự cho rằng trái tim mình đã sinh ra ý định “buông thả”, cô uống đến say mềm, nhưng Thời Quyết lại tỉnh táo lạ thường. Cậu ngồi bên bàn, vừa hút thuốc vừa nghe cô lẩm bẩm, cô nói rằng đáng lẽ cô không nên lãng phí thời gian như vậy, ngủ thêm chút nữa chẳng phải tốt hơn sao, ba năm đại học mà tóc rụng gần hết rồi…
Thời Quyết nghe xong rồi cười, giữa chừng còn đi LAPENA lấy ít đá lạnh cho cô.
Cái đêm rượu này nhìn chung khá vui, chỉ cần bỏ qua những giọt nước mắt cô rơi ở cuối buổi. Dù cô vừa rơi giọt đầu tiên đã vội vàng đứng lên nói muốn đi vệ sinh. Thời Quyết nhẹ nhàng đặt điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, sau đó đẩy cửa phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy cô đang rửa mặt.
Cậu bước đến, vỗ vai cô.
Cô tắt vòi nước, sau đó cúi đầu rồi quay người lại, áp trán ướt đẫm nước lên người cậu.
Cô khóc rất yên tĩnh, đầy sự chịu đựng.
Thời Quyết vuốt lưng cô, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng, cảm nhận hơi thở dài của cô. Cô nói nhỏ, đầy vẻ phiền muộn: “Lớp trưởng, em có chút rối loạn.”
Cậu hỏi: “Rối loạn cái gì?”
“Không biết nữa.” Từ Vân Ni lẩm bẩm, cô cần có chút sức mạnh của rượu mới dám nói ra, “Hôm qua em mơ thấy bị người của viện kiểm sát hỏi cung, bố em trước đây cũng là kiểm sát viên, họ bỗng nhiên đứng về phía đối lập, em…”
Thực ra, Từ Vân Ni không dám nói với ai, rằng Triệu Bác Mãn bị phát hiện có một số bằng chứng thật, thậm chí cả bố cô cũng có liên quan rõ ràng. Chỉ là ông ấy liên quan ít, thái độ tốt, tích cực hoàn trả tài sản bất hợp pháp, lại có đội ngũ luật sư hàng đầu xử lý nên mới có kết quả bị phạt hai năm tù nhưng được hưởng án treo hai năm.
Có một thời gian, Từ Vân Ni chỉ nghĩ làm sao có thể qua mắt viện kiểm sát, giúp Triệu Bác Mãn thoát tội.
Đôi khi, cô còn nhìn thấy ảo ảnh của Từ Chí Khôn, như thể ông ấy đang nói với cô: “Ni Ni, con thực sự đã trưởng thành.”
Từ Vân Ni từng rơi vào trạng thái mơ hồ, thậm chí bài viết trên diễn đàn trường học, trong khi không nói gì, cô vẫn có chút áy náy.
Thời Quyết nói: “Họ là họ, bố em là bố em, không giống nhau.”
Từ Vân Ni dựa trán vào cậu, nhắm mắt nói: “Em chỉ cảm thấy, nhiều suy nghĩ của em đã thay đổi…”
“Qua một thời gian sẽ ổn thôi.” Thời Quyết nghĩ đến gì đó, từ tốn nói, “Điều này anh vẫn có quyền phát ngôn, ‘bố’ là cái thứ, dù tốt hay xấu, đó là cái gì thì vẫn là cái đó, người khác không thay đổi được. Con người đâu có dễ dàng thay đổi như vậy, thay đổi tới thay đổi lui cuối cùng vẫn là dáng vẻ ban đầu.”
Từ Vân Ni ngẩng đầu lên khỏi người cậu, biểu cảm của cậu vẫn như thường ngày, bình tĩnh và thản nhiên.
Cô nhìn cậu, hỏi: “Bố anh đã cho anh cái gì?”
“Trải nghiệm cuộc sống.” Ánh mắt của Thời Quyết hạ xuống thì chạm phải đôi mắt đỏ hoe của cô, cậu cười nói, “Muốn học không? Ông ấy dạy anh phải dồn nhiều tâm trí hơn vào nửa kia của mình, còn người khác thì cứ để sang một bên. Thật ra, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái cũng chẳng mật thiết đến thế. Em có biết không? Khi bố anh qua đời, anh còn chẳng rơi một giọt nước mắt.”
Từ Vân Ni hỏi: “Sao lại không khóc?”
Thời Quyết cười: “Vì anh còn đang suy nghĩ xem sau khi ông ấy mất thì anh sẽ đi đâu.”
Từ Vân Ni không nói gì.
Thời Quyết tiếp tục: “Viện kiểm sát điều tra không phải em, mà là ông chú kia của em. Em quan tâm đến ông ấy vì mẹ em, nhưng chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi. Không thể để chuyện đó ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của em về bố mình, đúng không?” Cậu đưa tay lên, vẽ một vòng quanh mặt cô, “Lại càng không thể ảnh hưởng đến em được, chuyện này liên quan gì đến em đâu, sao phải lo lắng chứ.”
Từ Vân Ni ngẩn ra.
Xì…
Bóng đèn trong phòng tắm vẫn chưa được thay, khuôn mặt cậu trông thật băng giá và lạnh lẽo.
Từ Vân Ni thường cảm thấy người đàn ông của mình là một người có phần khép kín, thật sự ít quan tâm đến con người và sự việc, với một mức độ thân sơ rõ rệt. Đào Vũ từng nói riêng với cô rằng, Thời Quyết quá lạnh lùng và kiêu ngạo. Trước đây, Từ Vân Ni đã từng cố gắng khiến cậu cởi mở hơn một chút, cô đã đưa cậu đi chơi với bạn bè mình. Cậu có vẻ rất vui, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô hỏi cậu có muốn hẹn bạn bè đi chơi nữa không, cậu đoán ra được ý của cô, sau đó cười nói: “Thật sự muốn hẹn à? Em chắc chứ?” rồi đưa cô xem điện thoại.
Đó là khi họ cùng nhau đi dự hội chợ manga, một cosplayer khác trong câu lạc bộ anime của Nhiếp Ân Bối đã gửi cho Thời Quyết một bức ảnh khỏa thân.
Cậu nhìn vẻ mặt không nói nên lời của cô, cười bảo: “Muốn xem nữa không? Có cả nam và nữ đấy.”
Từ Vân Ni đã hiểu, tốt nhất là không nên để cậu cởi mở, cứ để cậu trong cái chai kín ấy là được rồi.
Cô ngày càng hiểu rõ hơn thái độ của cậu đối với con người, có những lúc – chẳng hạn như bây giờ, cô thậm chí nghĩ mình nên học theo cậu. Cậu phân loại mọi người theo từng cấp một cách rõ ràng, người trong người ngoài, ranh giới rạch ròi.
Công việc là công việc, chủ yếu là không đốt cháy tâm can.
Cậu nghịch tóc cô.
Cô nói: “Này, anh vẫn chưa trả lời, em không đi làm, cứ ở nhà nằm dài có được không?”
Thời Quyết đáp: “Từ Vân Ni, anh mong em làm một bà vợ nhà giàu bí ẩn lắm đấy.”
Từ Vân Ni hỏi: “Giàu đến mức nào?”
Tay cậu khựng lại đôi chút, mặc dù vẫn nghĩ rằng cô chỉ nói bâng quơ, nhưng cậu cũng nghiên cứu một cách nghiêm túc.
“… Anh sẽ cố hết sức.” Cậu cân nhắc nói, “Nhưng em đừng đánh giá anh cao quá, chắc chắn cũng có giới hạn.”
Nói rồi, cậu lại cười, “Thật sự bàn chuyện này à?”
Từ Vân Ni luôn cảm thấy nụ cười của Thời Quyết cũng giống như phong cách của cậu, đặc biệt nhạt nhòa, đôi khi có vẻ lạnh lùng, thậm chí cay nghiệt, nhưng đồng thời, điều này cũng làm dịu đi một số cảm xúc mãnh liệt một cách vô thức, giống như điếu thuốc mà cậu thích, tất cả những suy nghĩ rối rắm nặng nề, chỉ cần thổi một cái là tan biến.
Thật kỳ lạ, Từ Vân Ni bất ngờ không còn cảm thấy quá bận tâm nữa, cô mang theo tâm trạng “buông thả” kéo cậu quay lại uống tiếp.
Đêm đó cô uống say mèm, khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô đã được thay đồ ngủ, còn cúc áo thì cài lệch.
Cô nằm trong vòng tay của cậu.
Kể từ khi Từ Vân Ni ngừng tham gia các công việc phức tạp ở trường, thời gian cô ở lại căn hộ phòng 709 ngày càng dài hơn.
Họ gần như ngày nào cũng ở bên nhau.
Thời Quyết vì liên tiếp ra mắt vài bài hát, công việc đã được lên lịch đến tận năm sau, mỗi ngày đều rất bận rộn, tin nhắn điện thoại cũng không trả hết được. Nhưng cậu lại càng thường xuyên đến thành phố của Từ Vân Ni hơn. Đôi khi chỉ có một ngày rảnh rỗi, cậu cũng dậy sớm bay đến, rồi lại ngồi chuyến bay muộn nhất để về.
Những người xung quanh đều cảm thấy cậu thật sự mệt mỏi.
Nhưng Thời Quyết có thể hơi mệt mỏi về mặt thể chất, nhưng tinh thần thì rất thỏa mãn.
Thôi Hạo khi trò chuyện phiếm với cậu đã từng phàn nàn rằng: “Lúc chưa yêu thì lúc nào cũng muốn yêu, thật sự yêu vào rồi thì lại phiền phức, nhất là khi thiếu thốn tài nguyên, cô bạn gái Noãn Nhi lúc nào cũng không có việc gì làm, suốt ngày gọi điện, kiểm tra, quấn quýt không dứt.”
Tình huống của Thời Quyết thì ngược lại.
Chủ yếu là điểm khởi đầu của Từ Vân Ni quá thấp. Nếu ví thời gian học đại học là một sợi dây dài mười mét, thời gian cậu tìm cô có lẽ là bốn mét, nhưng thời gian họ thực sự ở bên nhau, nhiều nhất cũng chỉ hai mét.
Đôi khi cậu cảm thấy không công bằng, tại sao khi cậu bận rộn vẫn có thể đến tìm cô, còn cô thì không?
Dù cậu cũng biết tính chất công việc của hai người khác nhau, Từ Vân Ni luôn phải xuất hiện ở các sự kiện khác nhau, còn cậu chỉ cần tắm xong là có thể hoàn thành một bản nhạc.
Nhưng cậu vẫn không chịu nổi.
Ban đầu cậu quyết định mỗi tháng sẽ đến thăm cô một lần, chủ yếu là vì nghĩ cho cô, nghĩ rằng như vậy cô sẽ yên tâm hơn. Về sau, đối tượng phục vụ lại đổi thành cậu. Cậu thường xuyên muốn hôn, muốn gần gũi, muốn trong lúc cô đang làm việc yên tĩnh, lén lút luồn tay vào trong áo cô.
Cậu thích sự thay đổi từ vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt ban đầu của cô, đến khi cô mặc kệ cậu làm gì thì làm mà vẫn có thể tập trung vào công việc. Cậu cũng thích, mỗi khi cậu hoài nghi cô phản ứng nhạt nhẽo thì cô sẽ buông bút, rồi trao cậu một cuộc ân ái. Cô sẽ đè cậu xuống, sẽ khiến cậu phải rên rỉ nhẹ nhàng, cô thường chơi một trò chơi với cậu, cho cậu đóng vai một bệnh nhân bại liệt, không thể cử động, rồi chỉ dùng phần trên của cậu để làm phần dưới hoàn toàn tan rã.
Thời Quyết thường nghi ngờ rằng, cô đã nhập từng sợi tóc của cậu vào hệ thống, chạm vào đâu có phản ứng gì, cô đều nhớ rõ ràng, cô có thể dùng sự dịu dàng lạnh nhạt nhất, mang đến cho cậu trải nghiệm mãnh liệt nhất.
Mỗi lần “trận chiến kết thúc” cô đều vô cùng hết mình, bởi vì cô biết, cô phải lấp đầy trái tim và tâm trí của cậu thì mới có thể tiếp tục làm việc.
Những cảnh tượng này, đôi khi xảy ra dưới ánh nắng, đôi khi vào ban đêm.
Cậu thích nhất là vào ban ngày.
Cậu ngày càng khó chịu với việc phải chia tay, khó chịu với việc cậu vất vả ngàn dặm đến tìm cô, còn thời gian của cô lại bị những việc khác chiếm dụng.
Những kế hoạch vui chơi mà cô đề ra từ đầu, đến năm ba, mới chỉ thực hiện được một nửa.
Cậu đã cố nhịn mấy lần, Từ Vân Ni cũng nhận ra, cô hứa chắc với cậu rằng tốt nghiệp xong sẽ về nhà ngay, cô sẽ làm việc ở bên đó. Cậu đã xem những vị trí mà cô thường nghiên cứu, đều là các cơ quan pháp luật ở bên họ.
Vì thế, cậu chờ cô tốt nghiệp.
Kết quả là bây giờ, bố dượng của cô lại gặp chuyện.
Thời Quyết đã bí mật tìm người điều tra, với tình hình của cô, muốn thi vào công chức tư pháp ở các thành phố lớn có thể sẽ gặp khó khăn.
Vậy cô định làm gì tiếp theo? Cậu từng hỏi cô một lần, cô nói chưa rõ.
Thời Quyết không hỏi thêm, cô hiện tại tỏ ra rất mơ hồ, nhưng cậu biết, điều đó chỉ là tạm thời, trong thâm tâm cô, không ai có thể lay chuyển.
Cậu không có ý kiến, đợi cô tự quyết định.
Và rồi, xuất hiện đêm cô nói muốn buông xuôi mọi thứ.
Thời Quyết không tin, nhưng cậu không thể ngừng vui mừng.
Cậu đã cùng cô trải qua một quãng thời gian “buông thả”, giống như một cặp vợ chồng mới cưới, ngày ngày quấn quýt bên nhau. Đôi khi cô sửa lại bản nhạc của cậu, đôi khi cô trộm thuốc lá của cậu, cậu dạy cô hát, dạy cô chơi đàn, họ cùng nhau hoàn thành nốt nửa kế hoạch du lịch còn lại.
Phong hoa tuyết nguyệt, đầu tương trên ngựa (*).
Đó là quãng thời gian lạc thú nhất trong suốt “sự nghiệp bầu bạn học hành” của Thời Quyết.
Chú thích:
“Phong hoa tuyết nguyệt, đầu tường trên ngựa” là một cụm từ mang ý nghĩa miêu tả một phong cách sống lãng mạn, bay bổng và thoáng đãng, thường gắn liền với những hình ảnh đẹp đẽ và những tình cảm nhẹ nhàng.