Ngày hôm đó có lẽ sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí của Từ Vân Ni.
Cô nghe Lý Ân Dĩnh kể về những sự việc xảy ra, về việc một công ty thiết bị y tế nào đó đã sử dụng phương thức “quyên góp” và “thuê tài chính” để ràng buộc tiêu hao vật tư với bệnh viện. Sau đó, viện trưởng của bệnh viện này bị bắt vì trong suốt bảy năm, ông ta đã lạm dụng chức vụ nhiều lần để giúp công ty phê duyệt thuốc, thanh toán tiền thuốc, nhận thầu các dự án y tế và mua sắm thiết bị, đồng thời nhận số tiền hối lộ khổng lồ.
Chuyện này có liên quan đến Triệu Bác Mãn không?
Có, nhưng cũng không.
Có là bởi vì Triệu Bác Mãn làm việc cho công ty đó và giữ một vị trí không nhỏ.
Nhưng không là bởi vì ông thực sự không đi làm. Người sáng lập công ty trước đây từng là bạn của bố Triệu Bác Mãn. Khi thành lập công ty, bố của Triệu Bác Mãn đã giúp đỡ, sau đó ông cụ đã sắp xếp cho Triệu Bác Mãn vào làm việc, nhưng ông chẳng mấy khi đi làm. Sau khi ông cụ qua đời, ông càng bị đẩy ra ngoài lề.
Vụ án không hề nhỏ, phạm vi ảnh hưởng rộng lớn, nhiều người trong công ty bị bắt, và Triệu Bác Mãn cũng nằm trong số đó.
Theo lý mà nói, chuyện này không nên dính đến Triệu Bác Mãn, nhưng ông vẫn bị dọa đến mức phát hoảng. Lý Ân Dĩnh nói rằng ông đã khóc khi bị đưa đi.
Tinh thần của Lý Ân Dĩnh cũng rất tệ.
Khi bà vừa đến, bà chưa kể gì với Từ Vân Ni về chuyện này, Từ Vân Ni tưởng rằng bà đến thăm mình, nhưng nhìn thấy sắc mặt bà không tốt, môi khô nứt, cô nghĩ rằng bà quá mệt mỏi nên cô đã đưa bà đến một quán nước để nghỉ ngơi.
Từ Vân Ni vừa gọi hai ly đồ uống đặc sản địa phương mà cô thích, cô định để Lý Ân Dĩnh thử thì Lý Ân Dĩnh đã kể lại toàn bộ sự việc.
Từ Vân Ni nghe đến sững sờ.
Lúc đó, cô hoàn toàn không để ý rằng Vương Lộc cũng đang ở trong quán.
Lý Ân Dĩnh kể đến đoạn cuối cùng thì bật khóc, lúc đó Từ Vân Ni mới tỉnh lại và đưa bà về khách sạn.
Đêm đó, Từ Vân Ni ở lại khách sạn với Lý Ân Dĩnh. Lý Ân Dĩnh uống thuốc an thần mới ngủ được.
Từ Vân Ni nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lý Ân Dĩnh khi ngủ, gợi lại hình ảnh của Từ Chí Khôn trong những ngày cuối cùng của ông, lòng cô ngập tràn lo âu.
Tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô như bị xua đi hết.
Nửa đêm, Từ Vân Ni vẫn không thể ngủ, cô đứng bên cửa sổ khách sạn, nhìn ra thành phố tĩnh lặng. Một lát sau, cô lấy điện thoại ra, nhắn cho Thời Quyết: [Anh ngủ chưa?]
Cậu nhanh chóng trả lời: [Chưa, đang chơi ở câu lạc bộ.]
Sau đó cậu gửi kèm một bức ảnh, trông họ như đang mở tiệc, rượu ngon thức ăn ngon, ánh đèn rực rỡ.
Từ Vân Ni: [Vui quá nhỉ?]
Thời Quyết: [Chị Văn quay về rồi.]
Từ Vân Ni hơi ngạc nhiên.
[Không phải lúc trước anh nói chị ấy về quê rồi à?]
[Đúng vậy, nhưng được Delia thuyết phục quay lại, giờ chị ấy là hình tượng nữ cường cool ngầu, chỉ nói chuyện tiền bạc không bàn chuyện tình cảm.]
[Vậy ông chủ Thôi thì sao?]
[Chắc tối nay về nhà phải thắp hương rồi.]
Khóe miệng Từ Vân Ni không tự chủ được mà nhếch lên.
Cô xin một kỳ nghỉ dài để ở nhà với Lý Ân Dĩnh.
Lý Ân Dĩnh tìm gặp những người bạn của Từ Chí Khôn để hỏi thăm tình hình, nhưng không có tin tức cụ thể nào, họ nói rằng vụ án này đã trở thành điển hình về tham nhũng trong ngành y tế, đài truyền hình đều đưa tin, bị điều tra rất kỹ lưỡng.
Lý Ân Dĩnh bỏ ra số tiền lớn thuê luật sư, nhưng luật sư cũng nói tương tự như bạn của Từ Chí Khôn, họ nói rằng vụ án bị kiểm soát rất chặt chẽ. Triệu Bác Mãn nói rằng ông hoàn toàn không biết gì, nhưng công tố viên hoàn toàn không tin. Lý Ân Dĩnh giải thích đi giải thích lại rằng Triệu Bác Mãn không đi làm, chỉ là nhận lương mà thôi. Luật sư nói việc nộp lại tiền là chắc chắn, nhưng việc xét xử ra sao còn phải chờ xem tình hình. Lý Ân Dĩnh không chịu nổi áp lực này và có dấu hiệu tái phát bệnh cũ, mỗi ngày đều uống thuốc, Từ Vân Ni cứng rắn đưa bà về nhà bà ngoại, sau đó thay bà tiếp xúc với luật sư.
Cô giúp thu thập chứng cứ chứng minh Triệu Bác Mãn không tham gia quản lý công ty, làm việc không ngừng nghỉ.
Cô thường xuyên nhận điện thoại lúc nửa đêm, không chỉ từ luật sư mà còn từ những người trong công ty của Triệu Bác Mãn và các cơ quan điều tra liên quan.
Cô luôn giữ giọng điệu bình tĩnh khi nói chuyện với mọi người, nhưng thực tế, đầu óc cô như sắp nổ tung.
Một đêm nọ, cô ngồi một mình trong nhà hàng, sắp xếp tài liệu từ máy ghi hành trình của Triệu Bác Mãn, bỗng nhiên cô cảm thấy như Từ Chí Khôn đang ngồi đối diện cô. Cô giật mình ngẩng đầu lên, nhưng đối diện chỉ là khoảng trống trống trải. Lúc đó, Từ Vân Ni đột nhiên không thể kiềm chế được nữa, cô cúi mặt xuống, hai tay ôm đầu, vài giọt nước mắt rơi xuống bàn phím máy tính.
Cô gọi điện cho Thời Quyết.
Cậu nghe máy, xung quanh vẫn còn tiếng nhạc.
Từ Vân Ni hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Thời Quyết tắt nhạc, sau đó cậu hỏi cô, “Sao giọng em lạ vậy, mẹ em vẫn ổn chứ?”
Trước đó, Từ Vân Ni đã nói với cậu rằng cô xin nghỉ để về nhà, nhưng cô không nói về chuyện của Triệu Bác Mãn mà chỉ bảo rằng Lý Ân Dĩnh hơi không khỏe, cô về để chăm sóc bà.
Cô nói với cậu: “Anh có thể ra ngoài không? Em muốn gặp anh.”
Thời Quyết gọi xe đến tìm cô.
Từ Vân Ni đứng chờ cậu ở cổng khu dân cư, cậu xuống xe, tiến lại xem tình hình của cô.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.
“Vào nhà rồi nói.”
“Vào đâu?” Thời Quyết hỏi, “Nhà em à?”
“Ừ, không có ai ở nhà đâu.”
Từ Vân Ni dẫn Thời Quyết vào nhà.
“Không cần cởi giày đâu.” Cô cũng bước vào mà không cởi giày.
Đèn trong biệt thự đều tắt, chỉ có đèn phòng ăn là còn sáng. Trên bàn ăn rộng rãi chất đống máy tính xách tay, sổ tay ghi chép, nửa ổ bánh mì đã mở, cốc cà phê uống cạn và đủ loại tài liệu lộn xộn.
Từ Vân Ni rót cho cậu một cốc cà phê, sau đó nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Cô kể cho cậu nghe toàn bộ sự việc.
Thời Quyết nghiêng người, chân gác lên, nghe được một nửa thì châm điếu thuốc.
“Chú ấy sẽ bị xử thế nào?” Thời Quyết hỏi.
Từ Vân Ni đáp: “Hiện giờ vẫn chưa rõ.”
Thời Quyết hỏi tiếp: “Mẹ em thế nào rồi?”
Từ Vân Ni lắc đầu rồi nói: “Không tốt lắm, bà rất dễ tái phát bệnh khi gặp áp lực.”
Thời Quyết hỏi cô: “Còn em thì sao?”
Từ Vân Ni ngước mắt nhìn Thời Quyết ngồi ở vị trí mà trước đó cô tưởng như là nơi Từ Chí Khôn đang ngồi. Cô thoáng chút mơ hồ.
Cậu nhìn cô qua làn khói thuốc, sau đó hỏi cô: “Em ổn không?”
Từ Vân Ni suy nghĩ một lát, rồi thật thà đáp: “Cũng không ổn lắm.”
Thời Quyết: “Anh đoán được, nên mới thấy lạ khi em đột ngột xin nghỉ về nhà.”
Cậu im lặng một lúc, rồi tiếp tục: “Chuyện này có ảnh hưởng đến em không?”
Từ Vân Ni: “Em không rõ nữa, dù ảnh hưởng hay không thì em vẫn có thể chịu được, nhưng em lo cho họ nhiều hơn.”
Thời Quyết gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng khách.
“Em đã làm hết sức mình rồi, đừng tự trách nữa.” Cậu nhìn xung quanh, “Phòng em ở đâu?”
“Ở trên lầu.”
“Đưa anh đi xem.”
Từ Vân Ni dẫn Thời Quyết lên lầu, đi đến phòng ngủ của cô.
Thời Quyết đã từng nhìn thấy phòng của cô qua cuộc gọi video, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào, phòng rộng rãi, có bố cục rất gọn gàng, còn rộng hơn phòng của cậu.
Thời Quyết đi dạo quanh phòng một lúc, rồi dừng lại trước tủ sách kính, cậu “ồ” lên một tiếng.
Từ Vân Ni cũng bước đến, nhận ra đó là tấm card của Thời Quyết mà cô lấy từ Đinh Khả Manh. Bên cạnh là tấm card của cô, do Thời Quyết mang đến khi đến Hoa Hành tìm cô, cả hai đều do Đinh Khả Manh chụp, phong cách rất giống nhau, đặt cạnh nhau trông rất hài hòa.
Thời Quyết lấy hai tấm thẻ ra ngắm một lúc, rồi thốt lên: “Anh đẹp trai quá, phải không?”
Từ Vân Ni nói: “Nhìn lâu rồi cũng quen thôi.”
“…Hả?” Thời Quyết ngừng lại, rõ ràng không hài lòng với câu này. Cậu ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn cô, “Em đừng vì tâm trạng không tốt mà bắt đầu nói lung tung thế chứ.”
Từ Vân Ni không nhịn được, cười nhẹ một cái.
Họ đã ở bên nhau hơn hai năm, nhưng gương mặt này, theo thời gian, như được phủ thêm một lớp ánh sáng, càng ngày càng trưởng thành, càng sâu sắc hơn.
Thời Quyết nhìn cô.
Cô trông rất mệt mỏi, có thể là đã khóc, mắt đỏ hoe, nhưng dù trong tình trạng rối bời như vậy, cô vẫn chăm sóc bản thân rất tốt, quần áo gọn gàng, tóc tai chỉnh tề. Nhưng dù có chỉnh tề thế nào cũng không che giấu được chút tiều tụy. Dù nói thế có vẻ không đúng lúc, nhưng Thời Quyết đã quen nhìn thấy Từ Vân Ni luôn bình tĩnh, đầy tự tin, đột nhiên thấy cô lộ ra sự mệt mỏi này, khiến cậu cảm thấy…
Hai người nhìn nhau, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau. Từ Vân Ni chìm trong nỗi buồn, còn Thời Quyết thì đang suy nghĩ nghiêm túc xem, liệu trong lúc này mà cậu làm chuyện đó với cô thì có phải hơi tàn nhẫn không.
Cuối cùng, cậu chỉ cúi đầu, hôn nhẹ cô một cái.
Cậu đi đến bên giường ngồi xuống, vừa ngồi là ngả người ra nằm luôn, rồi cậu lăn qua lăn lại như một con cá khô, sau đó nói: “Sao cái giường này nằm lại thấy quen thế nhỉ…”
Từ Vân Ni nói: “Giống cái đệm ở 709 đấy.”
Thời Quyết: “Thảo nào.”
Từ Vân Ni mang tất cả tài liệu lên lầu.
Thời Quyết cũng chẳng nói gì mà chỉ dựa vào đầu giường chơi điện thoại, cậu ở lại với cô cả đêm.
Đến nửa đêm cậu ngủ quên mất, Từ Vân Ni tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu.
Từ Vân Ni đã mất ngủ mấy ngày nay, nhưng đêm nay, cô gần như ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, giống như khi họ còn ở phòng 709.
Ở đó, họ chưa bao giờ mất ngủ.
Cuối cùng, kết quả của Triệu Bác Mãn cũng đã có, ông bị phạt hai năm tù, nhưng được hưởng án treo hai năm.
Luật sư nói, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Khi gặp lại Triệu Bác Mãn, người đàn ông vốn tràn đầy sức sống nay trông chẳng khác gì củ cải khô mất nước, ông và Lý Ân Dĩnh ôm nhau khóc nức nở.
Từ Vân Ni ngồi trên ghế sofa, nhìn hai người họ.
Triệu Bác Mãn vừa khóc vừa nói với Từ Vân Ni: “Xin lỗi cháu.”
Từ Vân Ni nói: “Có gì mà xin lỗi chứ, chú Triệu, chú mau chóng dưỡng sức khỏe lại đi.”
Từ Vân Ni từng nghĩ rằng, việc này xảy ra đã là điểm thấp nhất trong cảm xúc của cô, không ngờ rằng, còn có những điều tồi tệ hơn.
Vào rạng sáng ngày cuối cùng trước khi trở lại trường, Từ Vân Ni đang thu dọn đồ đạc, khi kiểm tra lại hướng dẫn sử dụng thuốc cho Lý Ân Dĩnh một lần nữa, cô đã in ra vài bản để dán trong nhà.
Đột nhiên điện thoại rung lên, Đào Vũ gửi cho cô một bài viết ẩn danh trên diễn đàn nội bộ của trường, rồi nói: “Ni Ni, hình như có người đang chơi khăm cậu.”
Từ Vân Ni mở ra xem, bài viết được đăng trong chuyên mục phốt, tiêu đề là: “Con gái của kẻ tội phạm trong vụ án tham nhũng gây chấn động cả nước đang làm mưa làm gió ở trường ta?”
Bài viết mô tả chi tiết về vụ án này, rồi dùng cách nói mập mờ để ám chỉ rằng nhân vật chính là một nữ sinh, nhờ vào gia thế mạnh mẽ mà thăng tiến trong hội sinh viên…
Bên dưới có người phanh phui, ghép các chữ cái đầu trong tên gọi chính là tên cô.
Từ Vân Ni vừa xem vừa không kiềm được, bật cười một tiếng.
Đây đều là mấy thứ linh tinh gì thế này…
Từ Vân Ni nhìn tờ hướng dẫn sử dụng thuốc trong tay, trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy chán nản trước nhiều thứ.
Cô chẳng buồn tìm hiểu xem ai là người viết bài này, cũng chẳng buồn biết tại sao chuyện này lại bị lộ ra.
Sau khi trở về trường, cô tìm gặp Trương Bột, thầy hướng dẫn của mình, cô muốn tạm ngừng công việc trong hội sinh viên và Đoàn ủy.
“Em sẽ hoàn tất việc bàn giao.” Cô nói.
Trương Bột có lẽ đã nghe được vài lời đồn, trong văn phòng, thầy nhìn cô với vẻ nghiêm túc rồi nói: “Từ Vân Ni, tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ thêm, em rất xuất sắc, phải giữ vững lòng tin. Cuộc đời sẽ luôn có biến động, đôi khi có những cơn bão ập đến, nhưng bão chỉ kéo dài một thời gian, nếu em vượt qua được thì vẫn có thể tiếp tục con đường này.”
Mắt Từ Vân Ni cay xè, những gì Trương Bột nói cô đều hiểu.
Cô nói: “Cảm ơn thầy, chủ yếu là lần này em xin nghỉ lâu quá, bài vở cũng tụt lại nhiều, em muốn tập trung vào việc này trước.”
Cuối cùng, Trương Bột cũng đồng ý.
Từ Vân Ni tự cho mình một kỳ nghỉ.
Mỗi ngày cô đều gọi điện ba lần cho Lý Ân Dĩnh, nhắc nhở bà uống thuốc, đến nỗi cuối cùng bà cũng thấy phiền. Thời gian còn lại cô hoặc là học, hoặc là ngủ.
Đào Vũ thấy tình trạng của cô có phần lo lắng, cô ấy hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Từ Vân Ni đáp: “Hả? Không sao đâu.”
Ngoài giờ lên lớp, Từ Vân Ni đều ở phòng 709, học cũng ở đó, ngủ cũng ở đó.
Khi Thời Quyết không ở nhà, cô cảm thấy ở một mình trong căn hộ này cũng tốt, trong nhà có máy pha cà phê cô hay dùng, có rượu, có trà, họ đã thay một bếp từ công suất lớn mới, có thể nấu đủ thứ.
Khi học mệt, cô còn có thể chơi đồ của Thời Quyết.
Cậu đi đi lại lại giữa hai nơi, sau đó cũng để lại ở đây một số đồ dùng công việc, có đàn guitar, bàn phím, cả thiết bị thu âm.
Nhưng cô cũng không dám chơi thoải mái, vì không hiểu rõ những thứ này, sợ làm hỏng đồ của cậu.
Quần áo của cậu không biết từ khi nào đã treo đầy ba giá, ở phía trước giá, có một chiếc bàn là hơi cầm tay nhỏ, cũng là thứ cậu thường dùng.
Trên tường mới đóng một giá đựng đồ bằng gỗ óc chó đen, trên đó xếp một hàng nước hoa của cậu…
Từ Vân Ni rất thích ở phòng 709.
Thời Quyết cảm thấy, sau sự việc này, tính cách của Từ Vân Ni dường như đã thay đổi một chút.
Thay đổi cụ thể ở đâu, cậu cũng không rõ.
Một đêm nọ, cậu và cô làm tình,
Sau khi kết thúc, cậu dựa vào đầu giường, vừa hút thuốc, vừa xem điện thoại.
Thông thường, vào lúc này, Từ Vân Ni sẽ đi tắm, nhưng hôm nay cô lại không làm thế.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ màu vàng ấm ở đầu giường là sáng, còn lại đều tắt hết.
Từ phía bên cạnh, cô cất tiếng hỏi:
“Hút ngon không?”
Thời Quyết quay sang nhìn cô, thấy cô đang nằm quay lưng về phía mình.
Lúc đầu, cậu không hiểu.
“Cái gì ngon?”
“Thuốc lá.”
Thời Quyết nhìn điếu thuốc trong tay, rồi lại nhìn cô.
Cậu đặt điện thoại xuống, tiến lại gần hơn.
Từ Vân Ni tuy gầy gò, nhưng cũng cao hơn một mét bảy, cậu thì khỏi phải nói, hai người nằm trên chiếc giường rộng một mét ba lăm này, thực ra lúc nào cũng sát cạnh nhau. Chỉ là bây giờ càng gần hơn, cậu chống một tay lên đầu, cúi xuống ngửi tóc, tai cô, còn tay kia đưa ra trước mặt cô, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đã hút được một nửa, cậu nói nhẹ nhàng bên tai cô: “Muốn thử không?”
Cô nhìn thẳng phía trước, không động đậy, chỉ hơi hé miệng ra.
Đây là lần đầu tiên Từ Vân Ni hút thuốc, không có gì nhiều để nói, cũng không khác gì nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng.
Cô thậm chí còn cảm thấy có chút thân thuộc, vì mùi này cô luôn ngửi thấy trên người cậu.
Cô nghe thấy tiếng cậu cười khẽ phía sau, cậu nói: “Không ngờ em không ho lấy một tiếng nào? Em giỏi thật đấy, Từ Vân Ni, hơn hẳn anh lần đầu tiên.”
Từ Vân Ni quay đầu lại, nhìn nụ cười với ánh mắt hạ xuống của cậu, bỗng nhiên thốt lên một câu: “Thời Quyết, nếu sau này em không làm gì cả, anh đi làm, còn em ở nhà đợi anh, được không?”
Thời Quyết sững sờ.
Cậu nhìn chằm chằm cô rất lâu, rất lâu, nụ cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là biểu hiện nghiêm túc.
“Em nói thật chứ?”
Cậu vẫn có chút không dám tin, điều cậu luôn nghĩ tới nhưng không dám mở lời, cuối cùng lại được cô nói ra trước.