[.......]
Chỉ nghe thôi nhưng cả Phển, ông Mừng và đặc biệt là thầy Lương cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ những lời nói của lão già trong câu chuyện của Thước.
Thầy Lương nói :
-- Như vậy, cái chết của Bường chính là do những kẻ đó gây ra...?
Thước gật đầu :
-- Đúng là như vậy, sau này tôi biết được rằng, trong cái đêm đó, Bường nghe thấy những tiếng động lạ. Vốn là một người rất giỏi trong việc đi rừng, Bường cũng là người có những kỹ năng sinh tồn vô cùng đặc biệt. Không lạ khi ngay cả khi ngủ, chỉ những âm thanh bất thường phát ra xung quanh lều, Bường cũng cảm nhận được. Và Bường đã ra khỏi lều để kiểm tra, phát hiện điều bất ổn, thậm chí Bường đã tấn công bọn chúng để rồi nhận phải cái chết tức tưởi, đầy đau đớn. Nhưng lão già ấy chỉ cười rồi thản nhiên đáp, lão không hề có ý định gϊếŧ chúng tôi. Là do Bường có ý định gây nguy hiểm cho người của lão nên chúng mới ra tay. Mặc dù vậy, cái cách mà chúng gϊếŧ Bường rồi treo xác lên cây thật quá ghê rợn.
Thầy Lương hỏi tiếp :
-- Vậy rốt cuộc lão già mà cậu nói đó là người như thế nào trong làng...?
Thước trả lời :
-- Dân làng gọi lão ta với cái tên Mo Chốc, tôi không biết diễn đạt ra sao, nhưng toàn bộ người dân trong làng, từ già đến trẻ, tất cả đều rất kính trọng lão.....Không, dùng từ kính trọng e chưa đủ, phải gọi là họ tôn sùng lão ta như thần thánh. Một câu lão nói ra, tất cả chỉ biết răm rắp nghe theo.......Ngoài cái tên Mo Chốc, họ còn gọi hắn là " Sứ Giả Của Thần Linh ". Họ cho rằng, những gì hắn đưa ra đều là chỉ thị của thần. Lão thầy mo ấy thực sự đáng sợ, đến cuối cùng, những kẻ lạc đường đi vào tử lộ như chúng tôi, kết cục là cái chết không thể tránh khỏi.
Phển thắc mắc :
-- Nói như vậy, anh cùng bạn bè của mình đã lựa chọn ở lại và sống như người dân trong làng....?
Thước khẽ gật đầu :
-- Ngoài lựa chọn đó ra, chúng tôi đâu còn lựa chọn nào khác....Mặc dù rất sợ, thậm chí tôi không tin vào những lời lão ta nói, nhưng không muốn chết ngay lúc đó, bắt buộc tôi phải chọn ở lại. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra sau đó hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của tôi hay bất cứ người nào trong nhóm...?
Ông mừng hỏi :
-- Vậy là sao...?
Thước tiếp :
-- Ban đầu tôi nghĩ, chúng tôi sẽ bị bắt làm nô ɭệ, lao động khổ sai hoặc làm những công việc nặng nhọc. Nhưng không, chúng tôi được tiếp đãi rất tử tế, họ cho chúng tôi ở trong một ngôi nhà khá rộng, có đầy đủ những đồ dùng cần thiết. Điều khiến tôi ngạc nhiên đó chính là cuộc sống của họ vẫn còn sơ khai, nhưng không hề thiếu thốn. Rời khỏi cái cũi, những người mà chúng tôi gặp không giống với đám người truy đuổi chúng tôi, cũng như đám người hung dữ canh gác bên ngoài cũi. Họ giống như những người dân bình thường, có người nhìn thấy bọn tôi là người lạ còn e dè, sợ sệt. Có một điều đặc biệt nữa, phụ nữ ở ngôi làng ấy vô cùng xinh đẹp. Nước da họ rất trắng, tóc ai cũng dài mượt, đen nhánh. Tất cả những điều đó làm lay động tâm can của những kẻ cứng rắn nhất. Ngay người như tôi, phải nói thật, sau đó tôi cũng đã từ bỏ ý định bỏ trốn.
Phển vỗ tay cái đét, không hiểu trong lúc nghe chuyện, bố con ông Mừng to nhỏ điều gì, nhưng giờ Phển nói :
-- Đấy, bố thấy chưa....Con đã bảo ông ấy chỉ giả vờ đồng ý rồi tìm cơ hội trốn khỏi đó rồi mà.
Ông Mừng khẽ cau mày không đối lời con trai, bởi nhìn ánh mắt của Thước, ông biết, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
Thước cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau, Thước cười chua chát :
-- Chúng tôi đã bị mê hoặc.....Những ngày tiếp theo chúng tôi được sống trong sự phục vụ chu đáo, những món ngon vật lạ liên tiếp được đưa đến, đồ ăn, thức uống, rồi cả rượu nữa. Rõ ràng chuyện này có gì đó không đúng, nhưng cũng như những lần trước, lời cảnh báo của tôi đều bị những người còn lại bác bỏ....
Thước nghĩ lại......
[.......]
-- Này Khuông, cậu đừng uống nữa, nghe tôi nói đây này...Cả các anh cũng vậy, nhân lúc không có ai ở đây...Mọi người hãy nghe tôi.
Khuông hỏi :
-- Lại sao vậy....?
Thước tiếp :
-- Chẳng phải chuyện này quá kỳ lạ hay sao...? Chính họ đã gϊếŧ Bường, thậm chí còn muốn gϊếŧ chúng ta nếu như chúng ta từ chối ở lại. Nhưng mấy ngày hôm nay, ngoài việc ăn uống, nhậu nhẹt, họ cung cấp cho chúng ta tất cả mọi thứ nhưng lại không yêu cầu chúng ta làm gì cả....? Chuyện này quá bất bình thường...?
Khuông cau mày :
-- Lại nữa, sao lần nào cậu cũng đa nghi, suy diễn thế. Còn chưa biết lúc nào khổ, chi bằng sướng được ngày nào thì cứ tận hưởng đi....Hơn nữa, chúng ta cũng đã thề sẽ ở lại, gắn bó và sống như một con dân trong làng còn gì. Hay là cậu muốn tất cả mọi người ở đây đều phải chết...? Khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, đừng làm gì liều lĩnh.
Nhìn Khuông, Thước biết có nói gì lúc này cũng vô nghĩa, nhưng may mắn cho Thước, có 1 người đồng suy nghĩ với anh. Đó chính là A Bình, là người cùng bản với Bường. Đợi Thước lủi thủi ra góc ngồi một mình, Bình mới giả bộ đem rượu lại, rót đầy chén, Bình hất hàm bảo Thước uống. Nhưng Thước từ chối :
-- Tôi không uống nữa đâu......Giờ này các người vẫn uống được sao..?
Bình ấn mạnh chén rượu vào tay Thước xong làm bộ đổ rượu ra người Thước, áp sát lại gần Bình khẽ nói :
-- Đừng tỏ thái độ như vậy, xung quanh ngôi nhà này, luôn luôn có người theo dõi chúng ta. Mày nói đúng, nhưng điều đó chỉ khiến mày chết nhanh hơn mà thôi.
Thước giật mình, Thước ấp úng :
-- Nói vậy là anh cũng nhận ra sự kỳ lạ này..?
Bình gật đầu :
-- Đúng vậy, hay nói một cách khác, chúng ta đang được vỗ béo....Kết cục ra sao thì tao chưa biết, nhưng tao muốn mày cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Im lặng, chờ đợi thời cơ. Bô bô cái mồm lên như thế không phải cách hay.
Đoạn Bình hô lớn :
-- Nào nào....uống đi chứ...? Rượu ngon thế này sao lại chê.
[........]
-- Kể từ lúc đó, tôi và A Bình bí mật trao đổi với nhau và cùng nhau tìm thời cơ để chạy trốn. A Bình cũng rất giỏi trong việc đi rừng, anh ta cũng có những kỹ năng nhất định. Và nhờ đó, trong những ngày tiếp theo, chúng tôi cố gắng ghi nhớ lại địa hình, cảnh quan trong ngôi làng. Tất nhiên đúng như Bình nói, chúng tôi luôn bị giám sát, chỉ cần đi quá đến địa phận không được phép, sẽ có người xuất hiện ngăn lại. Trong vòng 1 tuần, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy.....Thậm chí càng ngày lại càng được đối xử tốt hơn, ngay như Khuông, hắn mê mẩn sắc đẹp của phụ nữ ở đó, và thật không thể tưởng tượng nổi, ngay trong đêm, một cô gái trẻ măng được dắt đến theo lệnh lão thầy Mo, và Khuông được cưới cô ta làm vợ. Liên tiếp sau đó là 2 người còn lại cũng được đáp ứng như cầu như trên. Và họ không ở cùng tôi với Bình nữa. Tất nhiên người của lão thầy Mo có nói, nếu chúng tôi muốn, cũng sẽ được thỏa mãn ngay lập tức. Tôi lấy lý do, chưa quên được vợ cũ, còn Bình thì nói chưa sẵn sàng. Bọn họ cũng không ép buộc. Nhưng quả thực, khi nhìn những cô gái quá đỗi xinh đẹp ấy, tôi cũng xiêu lòng, có lúc tôi đã nghĩ hay cứ yên ổn mà sống lại trong ngôi làng đó phải chăng cũng là một cách tốt. Nhưng chính Bình là người kéo tôi ra khỏi những u mê, ngu muội ấy.
Thầy Lương hỏi :
-- Nhưng chẳng phải cậu nói, ai cũng bị mê hoặc trong hoàn cảnh đấy hay sao...? Bản thân cậu cũng suýt không qua được cám dỗ, vậy sao cậu Bình kia vẫn chịu được...?
Thước khẽ đáp :
-- Bởi vì trong Bình sục sôi một ngọn lửa thù hận, chính sự hận thù này giúp cho anh ta khác biệt với tất cả những người còn lại. Lòng căm thù, tức giận của anh ấy đã vượt qua sự cám dỗ.
-- Thù hận...? Nghĩa là sao...? - Ông Mừng hỏi.
Thước siết chặt bàn tay lại, Thước nói :
-- Mãi sau này tôi mới biết, Bường và Bình là 2 anh em cùng cha khác mẹ. Bình chính là em trai của Bường, nhưng điều này trong nhóm không một ai biết cả, chúng tôi chỉ biết họ là người cùng bản. Sau khi biết được nguyên nhân cái chết của Bường là do lão thầy Mo gây ra, Bình đã nuôi hi vọng trả thù, Bình muốn gϊếŧ Mo Chốc báo thù cho anh trai mình, A Bường. Bình không hề muốn chạy trốn, thứ anh ta muốn là cái chết của Mo Chốc......Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi sau khi chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng, đáng sợ, ghê rợn ấy.....
Hồi tưởng sẽ tiếp tục ở chap sau............