Câu chuyện của Thước được tiếp tục.....
[......]
-- Dậy....dậy đi...mọi người, tỉnh lại mau....Chuyện...chuyện gì thế này...?
Thước bấu chặt vào vai Khuông lay đi lay lại, nhưng Khuông vẫn chưa thể mở mắt, những người còn lại cũng đã bắt đầu tỉnh. Điều đầu tiên họ nhìn thấy chính là khung cảnh xung quanh không còn ở trong ngôi nhà sàn nữa, tất cả đã bị bỏ trong một cái cũi được làm bằng gỗ khá lớn.
Một người ôm đầu, nhìn Thước rồi hoang mang hỏi :
-- Chúng ta....chúng ta đang ở đâu đây...?
Làm sao Thước có thể biết khi đây cũng chính là thăc mắc của Thước kể từ khi mở mắt tỉnh dậy. Thước đáp bằng một giọng run run :
-- Tôi...không...không biết....Nhưng dường như...chúng ta....chúng ta đã bị bọn người đó bắt rồi.
Cho tới lúc này, Khuông mới mở mắt, vẫn chưa biết được tình cảnh của mình, Khuông nhăn mặt :
-- Sao mấy người ồn ào thế....? Để tôi ngủ chút nữa đi.
Thước đáp :
-- Không cần ngủ nữa đâu, bởi rất có thể, sau đây, chúng ta sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại.
Nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người đang rất bàng hoàng, Khuông vội ngồi dậy, và Khuông giật mình khi mình đang nằm trong môt cái cũi chứ không phải ngôi nhà sàn trong rừng. Đáng sợ hơn, lúc này, bên ngoài cũi là những người mặt mũi dữ tợn, họ cởi trần, đóng khố, trên mặt còn vẽ những đường nét có màu đỏ như máu, tay lăm lăm vũ khí, nhưng không một ai nói gì cả, mắt mắt người nào người đấy lạnh như băng, đằng đằng sát khí.
Khuông giật lùi người về phía sau, Khuông ấp úng :
-- Bọn...bọn chúng sẽ...gϊếŧ chúng ta...thật sao...?
Thước cũng rùng mình khi nhìn đám người này, Thước lại nhớ đến cái chết của Bường, Thước nói :
-- Nếu như cái chết của Bường là do bọn chúng gây ra thì chúng ta cũng không còn hi vọng gì....
Dứt lời, Thước bám vào cũi, miệng hét lớn :
-- Sao các người lại bắt chúng tôi...? Chúng tôi đâu có làm hại ai....? Chuyện này nhất định có hiểu lầm.....Làm ơn, làm ơn nghe tôi nói.
Đáp lại Thước, một gã hùng hổ bước đến gần cũi, tay cầm ngọn lao nhọn hoắt, hắn toan phóng thì bị ngăn lại bởi những người khác. Chúng thì thào to nhỏ với nhau những câu gì Thước không nghe rõ.
Nhưng đúng lúc ấy, có tiếng tù và vang lên, ngay lập tức, đám người đứng trước cũi tách sang hai bên, để lộ lối đi ở chính giữa. Nhóm của Thước không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, nhưng nhìn thái độ cung kính, cũng như nét mặt của đám người hung dữ khi nãy đã chuyển sắc, Thước hiểu, người sắp đi tới đây không phải người đơn giản.
Chẳng cần đoán già, đoán non, từ từ xuất hiện là 4 gã đàn ông cường tráng, cơ thể vạm vỡ, rắn rỏi, da ngăm đen, trên vai 4 người đang khiêng một cái kiệu gỗ, toàn bộ cái kiệu ánh lên màu vàng. Vì có rèm vải che nên không thể nhìn thấy ai đang ngồi trong kiệu.
" Kịch "
Kiệu được hạ nhẹ nhàng xuống đất, tất cả những người có mặt ở đó, ngoại trừ nhóm của Thước đều quỳ mọp xuống đất. Một tên hộ pháp khẽ vén bức rèm đỏ che cửa kiệu, từ trong bước ra là một lão già râu tóc bạc trắng, nhìn lão hom hem, còm cõi, đến bước đi cũng phải có người dìu, lưng lão đã gù, nhưng ánh mắt, ánh mắt của lão vô cùng đáng sợ. Chỉ nhìn vào ánh mắt của lão ta thôi mà Thước cảm giác như tâm can đang bị xuyên thấu, toàn thân cứng đơ, không chỉ Thước, những người bạn của Thước cũng có chung cảm giác như vậy. Tất cả đổ mồ hôi lạnh, miệng không thốt lên lời.
Lão già đó chống gậy, lù khù bước tới cái cũi, câu đầu tiên lão nói chính là :
-- Chà chà, toàn trai tráng khỏe mạnh. Cũng đã lâu lắm rồi mới có người lạ đặt chân đến vùng đất của chúng ta......He he he, nói ta nghe, các ngươi đến đây với mục đích gì...?
Cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện, dù nhìn lão già rất đáng sợ, nhưng ít nhất lão ta còn có thể đối thoại, Thước vội chớp lấy thời cơ, Thước đáp :
-- Chúng tôi...chúng tôi không có ác ý....Chúng tôi chỉ là những người đi rừng vô tình bị lạc mà thôi. Chúng tôi không làm hại ai cả...? Làm ơn hãy thả chúng tôi ra, tôi hứa sẽ không quay lại đây nữa.....Ông làm ơn, làm phúc.
Lão già cười man rợ :
-- He he he....He he he.....Vậy sao....? Nhưng ta có thể đọc được suy nghĩ của các ngươi....Các ngươi đến đây là vì thứ này.....Đúng chứ...?
Vừa dứt lời, lão ta hẩy tay ra hiệu cho người của mình đem đến một chiếc ba lô, đó chính là ba lô đựng vàng của nhóm Khuông.
Vừa nhìn thấy ba lô, Khuông đã sáng mắt lên :
-- Mọi người....là ba lô, ba lô của tôi.....Đúng nó rồi.
Lão già cười nham hiểm, lão cho người mở ba lô, bên trong ba lô vẫn còn nguyên tảng vàng mà nhóm của Khuông tìm được trong quá trình vượt suối đi lên thượng nguồn.
Lão già nói :
-- Đây mới chính là mục đích của các ngươi. Các ngươi đến đây là để tìm vàng....Ta nói đúng chứ....He he he.
Mỗi lần lão ta cười là một lần Thước rùng mình, lạnh hết sống lưng. Thước đủ thông minh để đoán được kết cục của mình cùng những người khác. Không phải tự nhiên truyền thuyết về Làng Sương Mù đều kết thúc bằng cái chết. Những kẻ còn sống để kể lại rồi cũng phát điên mà chết. Vậy nên, cho tới bây giờ, chẳng có gì xác thực rằng nơi này có tồn tại. Thước cũng không biết mình lạc vào đây bằng cách nào, nhưng xem ra, Thước có lẽ cũng chịu chung số phận với Bường. Những kẻ cố chấp đi tìm vàng phải trả giá bằng mạng sống.
Thước hỏi :
-- Ông sẽ gϊếŧ hết tất cả chúng tôi phải không..?
Lão già đáp :
-- Gϊếŧ các ngươi...? He he he, sao ngươi lại nghĩ ta sẽ gϊếŧ các ngươi chứ...?
Khuông nhao nhao :
-- Nói...nói vậy là ông sẽ thả chúng tôi đi......Cảm ơn ông, đội ơn ông....Chúng tôi hứa sẽ không quay lại đây nữa, cũng sẽ không đem bất cứ thứ gì theo, vàng tôi cũng không cần.....
Lão già nhoẻn miệng cười :
-- He he he, thả các ngươi đi...? Ta có nói như vậy sao....?
Khuông tái mặt, nhìn vào khuôn mặt lão ta, Khuông sợ không dám nói gì thêm, Thước nói :
-- Không gϊếŧ, cũng không thả...? Vậy rốt cuộc ông muốn làm gì chúng tôi.
Lão già đáp :
-- Chắc hẳn các ngươi cũng đã nhận ra trên đường đến đây, có rất nhiều vàng nằm rải rác. Cũng chính vì vậy mà ngôi làng này trở thành mục tiêu săn lùng của những kẻ bên ngoài khu rừng. Ta sao có thể để các ngươi đi được, nhưng gϊếŧ các ngươi ta cũng không nỡ. Giờ ta sẽ cho các ngươi một lựa chọn, đó là chấp nhận ở lại đây cho tới khi chết, là một người dân trong làng, sống dưới sự bảo hộ của thần linh. He he he.
Thước nói :
-- Nếu như chúng tôi từ chối thì sao...?
Sau khi Thước hỏi xong, đám người đứng phía sau lão già lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt của chúng trở nên dữ dằn, những cánh tay nắm chặt vũ khí như thể, chỉ cần lão già khẽ gật đầu, đám người đó sẽ gϊếŧ chết tất cả những ai đang bị nhốt trong cũi ngay lập tức.
Khuông run lẩy bẩy, không chỉ Khuông mà cả những người khác vội vàng lên tiếng :
-- Kìa Thước.....mày sao vậy....? Sao lại từ chối.....? Mày có biết mày đang đưa tất cả xuống địa ngục không...?
Thước nuốt nước bọt, nhưng phía bên ngoài, lão già kia nhe răng ra cười rồi gằn giọng :
-- Nếu ngươi không đồng ý, ta vẫn sẽ thả ngươi đi......he he he, nhưng đấy là khi linh hồn của ngươi đã rời bỏ thân xác.....Và khi ấy, hồn phách của ngươi sẽ nhìn thấy xác của mình đang bị treo ngược trên cành cây.....He he he....he he he.
Thước bủn rủn chân tay, Thước quay lại đằng sau, từ lúc nào, những người còn lại đã quỳ úp mặt xuống đất, họ đồng thanh nói :
-- Làm ơn cho chúng tôi được ở lại......