Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 64: 64: Quốc Sư Đại Nhân Trăm Nghe Không Bằng Mắt Thấy!




Vân Y Phỉ thấy Thượng Quan Yên Uyển nhướng mày nhếch miệng cười, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, quay đầu ghé sát tai nàng, môi mỏng lướt qua một bên mặt nàng, lộ ra một tia ôn nhu.

“Chỉ cần Uyển Uyển thích, muốn ta làm gì đều được.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe hắn nói như vậy, trong mắt mang theo ý cười, “Một lời đã định.”

Vân Y Phỉ thuận thế ở trên tai nàng cắn nhẹ, ôn nhu nhỏ giọng giống như đang nỉ non với tình nhân mà nói,“Tiểu nhân xin chờ chủ nhân sai bảo.”

Nguyên Bảo cùng Bánh Bao ôm nhau thành một trái bóng mà run rẩy, các người đừng phụ xướng phu tùy như vậy được không? có thể suy xét đến cảm nhận của chúng ta không?”

Đời trước bọn ta chắc chắn không có đào phần mộ tổ tiên nhà các ngươi đi! tội gì mà làm khó hai tiểu quỷ gặp nhiều bất hạnh như bọn ta.

Khuôn mặt Thượng Quan Yên Uyển ửng màu hồng của hoa đào, đem hắn nhẹ đẩy ra, dư quang khóe mắt lướt qua hai tiểu quỷ, nhanh chóng nói qua chuyện khác, “Vậy chàng đem hai đứa nó thả ra trước đi, nói như thế nào, cũng là người của Quỷ Môn Quan chúng ta.”

Ống tay Vân Y Phỉ vung lên, Nguyên Bảo cùng Bánh Bao lập tức biến mất trước mắt mọi người. Một trái, một phải ngồi hai bên cửa lớn Quỷ Môn Quan, giống như bức tượng đá sư tử làm nhiệm vụ canh cửa.

Thượng Quan Yên Uyển vừa lòng gật đầu, “Y Phỉ ca ca, hôm nay đến đây làm chỗ dựa cho muội, đoán chừng toàn bộ tiểu quỷ nơi này đều nhận ra được hơi thở của huynh đi. Không quá một ngày, nam nhân của Quỷ Phán Quan mới lại là quốc Sư, sợ là tin tức kinh người này sẽ truyền khắp minh giới.

Vân Y Phỉ dừng lại một chút, liền nắm lấy tay nàng hướng ra bên ngoài mà đi,"Quốc Sư và Quỷ Phán Quan đúng là một tổ hợp thật mới mẻ, coi như đưa đề tài miễn phí cho bọn họ thảo luận, nhưng cũng không thể để cho bọn họ được lợi như vậy, ngày nào đó chúng ta sẽ tới thu phí là được."

Quốc sư gian xảo như vậy thật là đáng yêu.



Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy bàn tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hàng mi dài thoáng hạ xuống sườn mặt xinh đẹp tuyệt luân.

Chân bước lên đi theo hắn, dẫm lên xương trắng, đạp lên ánh trăng, nhưng trong lòng lại chỉ còn bình yên.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi rừng U Minh, Thượng Quan Yên Uyển trực tiếp ngồi lên xe ngựa của Vân Y Phỉ, ám vệ mang theo Thu Khinh Và Đông Âm đi theo sau.

Trên xe treo chuông gió cùng đèn dầu được thắp sáng, rèm bông trên cửa sổ xe thỉnh thoảng bay lên, lộ ra màn đêm đen kịt bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được hình ảnh cao lớn của cây bên đường.

"Uyển Uyển, nàng vừa mới nói có chuyện cần xử lý, là chuyện gì?"

Vân Y Phỉ nhìn người đang gối đầu trên chân của hắn, tóc trắng của hắn từ trên người trượt xuống, hệt như tơ lụa dán trên má của nàng, giống như ngọc mát lạnh.

Thượng Quan Yến Uyển vươn tay ôm lấy hắn, vẫn chưa trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại,"Y Phỉ ca ca, muội nhớ rõ đời trước, tóc của huynh cũng là trong một đêm trở nên bạc trắng, bởi vì do muội gả cho người khác sao?"

Động tác trên tay Vân Y Phỉ liền dừng lại, nhẹ nhàng mà sờ mặt của nàng, mang theo cảm giác lưu luyến không muốn rời, sau đó vén sợi tóc đen rủ xuống dưới cằm của nàng.

Một lát sau mới lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh không một chút gợn sóng, “Có lẽ là như thế đi, nghe tin nàng phải gả cho người khác, ta đau lòng tột đỉnh. Ta vì nàng mà bói một quẻ, nhìn thấy là quẻ đại hung, nhất thời khí giận đan xen, phun ra một ngụm huyết, ngày hôm sau tỉnh lại thì tóc đã bạc.

Vốn không muốn muội nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của ta, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, hoặc nói đúng hơn là chưa hết hy vọng, nên vẫn đi tìm nàng.”

Thượng Quan Yến Uyển yên tĩnh nghe Vân Y Phỉ kể lại, đáy mắt hiện lên một mạt đau thương, liền nói,“Y Phỉ ca ca, đều là ta không tốt, là ta nợ huynh.



Đời trước cùng đời này, huynh đều vì muội mà đầu tóc trở nên bạc, hao hết tâm huyết, làm cho bản thân không thể rời xa thuốc, vậy từ nay về sau đến lượt ta chăm sóc huynh.”

Vân Y Phỉ vẫn chưa lên tiếng, chỉ là đáy mắt tràn ngập vui sướng lại xen lẫn một tia bi thương.

Nếu áy náy có thể làm nàng yêu ta, làm nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta đây tình nguyện trở thành một kẻ đê tiện.

Thượng Quan Yên Uyển thấy hắn trầm mặc, tâm tư vừa chuyển lại tiếp tục nói,“Vừa rồi huynh không phải hỏi ta muốn làm gì sao? Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là muốn làm chuyện tốt.”

Vân Y Phỉ mày nhăn lại, “Chuyện tốt?”

Khoé miệng Thượng Quan Yên Uyển mang theo cười lạnh, “Tất nhiên là chuyện tốt, đời trước có người hao hết tâm tư, cầu mà không được. Đời này ta liền giúp nàng ta một tay. Nhưng thật ra ta muốn nhìn xem, tình nguyện nước mất nhà tan, cũng vẫn muốn tình yêu, rốt cuộc sẽ là kết quả gì.

Đời trước có người một đời vui vẻ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng một đời này, ta liền cướp hết tất cả của nàng ta, để xem nàng ta còn có thể nhảy nhót như thế nào.”

Vân Y Phỉ đem tóc của nàng vén ra sau tai, thanh âm ôn nhu làm say lòng người, “Uyển Uyển bất luận nàng muốn làm gì, chỉ cần nhớ kỹ, nàng không phải chỉ có một mình.”

Thượng Quan Yên Uyển nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngẩng đầu nhìn hắn, môi quyến rũ giống như hoa Tường Vy không tiếng động nở rộ trong đêm tối, chỉ cần rũ mắt cười một cái như thấy được trăm hoa đua nở.

Lòng nàng mềm mại, âm thanh như mèo kêu mà “Vâng” một tiếng.

Mười ngón tay đan xen, từ nay về sau chúng ta không bao giờ tách nhau ra nữa. sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.