Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 63: 63: Khi Trở Về Ta Muốn Cưới Muội




Xích, Mị, Võng, Lượng đứng thành một hàng, trong mắt bọn họ không khỏi che giấu vẻ kinh ngạc, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, chỉ là vẻ mặt ai nấy đều có chút phức tạp.

Xích Ly híp mắt lại, trầm ngâm nhìn Vân Y Phỉ một cái, đây là loại bùa chú gì thế? Vậy mà lại có thể làm cho tiểu quỷ hiện hình trong một lúc, hắn ta có nên theo dõi Quốc sư để tìm hiểu chuyện này?

Còn Mị Vũ lại cau mày, hóa ra đây chính là hai tiểu quỷ quấy rầy công chúa sao, nhân cơ hội này phải đánh cho bọn chúng một trận để cho chúng biết thế nào là quy củ, tránh sau này lại làm phiền đến công chúa!

Vậy mà Võng Sinh lại cười cười, khóe miệng nhếch lên, Thì ra, quỷ lại có hình dạng như thế này, ngay cả tròng mắt cũng không có, cũng quá là xấu đi, xem ra không cần lo lắng bị đoạt đi sủng ái, trừ khi công chúa bị mù mới có thể thích được bọn tiểu quỷ này!

Lượng Sát vẫn như cũ, mặt không chút biểu cảm, đám quỷ này cứ lải nhải la hét, nói nhiều, ầm ĩ hết cả lên, ngày nào đó hắn ta phải xin quốc sư cho vài lá bùa cấm chế, dùng để phòng ngừa.

Đông Âm nằm trong lòng Võng Sinh bất chợt cử động, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hai đứa trẻ trên mặt đất, nhìn kỹ lại thì một đứa lại không có tròng mắt.

Nàng ta run run hỏi, “Bọn chúng là ai vậy?”

Lượng Sát bày ra khuôn mặt chết chóc, khẽ nhìn nàng ta một cái rồi bình tĩnh nói, “Chúng không phải là người, mà là quỷ!”

Đông Âm kêu “A” lên một tiếng, rồi như đang lẩm bẩm một mình, “Thì ra là quỷ”. Vừa dứt lời, lại ngất đi, bất tỉnh nhân sự. Võng Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Lượng Sát.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Thượng Quan Yên Uyển từ trong ngực Vân Y Phỉ đi ra, nhìn Nguyên Bảo cùng Bánh Bao trên mặt đất, tò mò nói, “Y Phỉ ca ca, không ngờ bùa chú của huynh còn có tác dụng như vậy”

Vân Y Phỉ đứng bên cạnh nàng, nở nụ cười nhẹ sáng như trăng, "Ừm, từ khi biết nàng đảm nhận chức vụ quỷ phán quan. Rảnh rỗi nên ta xem qua trăm tấm bùa quỷ dưới đáy hộp, tiện tay vẽ vài tấm, ta cũng không ngờ tới nó thực sự hữu dụng."



Thượng Quan Yên Uyển sùng bái nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, "Y Phỉ ca ca, huynh thật là lợi hại, đúng là đệ nhất quốc sư của Đại Đoan triều.”

Vân Y Phỉ đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, đôi mắt đào hoa tràn đầy yêu chiều, “Vì muội, chuyện gì ta đều nguyện ý làm, cái gì cũng nguyện ý thử!”

Nguyên Bảo cùng Bánh Bao nghe được lời của Vân Y Phỉ nói, sợ tới mức xương cốt đều kêu “răng rắc”, nghiêng đầu, thiếu chút nữa lăn xuống đất.

Hoá ra nam nhân của chủ nhân chính là quốc sư khiến bách quỷ nghe tin sợ mất mật!

Đó không phải là yêu ma diệt quỷ sao? Tổn thọ nha, những ngày sau này biết sống thế nào đây!

Nguyên Bảo cùng Bánh Bao nhìn nhau, trong nháy mắt chạy đến trước mặt Vân Y Phỉ, vừa định một trái một phải ôm lấy chân hắn, lại chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đã bị thổi bay ra ngoài ba thước.

Nhưng ngay cả như vậy, khoảng cách xa xôi cũng không thể ngăn cản được chúng bày tỏ lòng trung thành.

“Nam nhân của chủ nhân cũng là chủ nhân của chúng ta, sau này chúng ta sẽ tận tâm tận lực hầu hạ công chúa, kính xin ngài yên tâm.”

“Chủ nhân, ngài yên tâm đi, chúng ta cho dù có mất cái mạng quỷ này, cũng sẽ bảo vệ công chúa đến cùng, bình thường nếu người không có ở nhà, chúng ta sẽ bảo vệ nhà cửa, tuyệt đối sẽ không trộm cắp, giở trò lưu manh.”

Đối với hai đứa gió chiều nào theo chiều đó, đổi chủ nhân trong nháy mắt, Thượng Quan Yên Uyển tỏ vẻ, bọn chúng thực sự là nói nhảm, không còn một chút liêm sỉ nào cả.

Vân Y Phỉ nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn góc áo, may không bị bẩn, đây đã là bộ thường phục thứ ba trong hôm nay rồi.

“Ta biết rồi, chỉ cần các ngươi tận tâm làm tốt nhiệm vụ, ta đương nhiên sẽ không làm gì các ngươi cả. Nhưng nếu có những tư tưởng bất chính, thay lòng đổi dạ, ta sẽ không dung tha.”

Nguyên Bảo cùng Bánh Bao vừa nghe lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, sẽ làm gì vậy? Lột da rút gân? Róc xương móc tim? Những cái đó chúng nó đều không có nha?



Vân Y Phỉ dường như đoán được chúng đang suy nghĩ cái gì, khoé miệng nhếch lên một cái, “Ta sẽ vẽ mấy lá bùa đuổi quỷ nghiền xương thành tro, Thiên Lôi Diệt Quỷ.”

Bùa nghiền xương thành tro đuổi quỷ? Hoá ra thành quỷ rồi mà vẫn có thể bị đánh tan xương nát thịt thành tro, buồn quá đi mất.

Bùa Thiên Lôi Diệt Quỷ? Thì ra đã xuống tận âm tào địa phủ vẫn có thể bị sét đánh, thật là quá tuyệt vọng rồi.

Nguyên Bảo và Bánh Bao nhìn miệng hắn mở ra rồi đóng lại, nhưng chúng không còn nghe thấy được bất kỳ lời nào, rõ ràng sợ mất hồn mất vía rồi.

Thu Khinh nhìn hai tiểu quỷ đáng thương, rồi lén nhìn quốc sư chi lan ngọc thụ, nhịn không được oán thầm, Quốc Sư đại nhân quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!

Ôi, chỉ tuỳ tiện nói vài câu cũng có thể làm cho quỷ kinh hồn bạt vía.

Chẳng qua quốc sư đại nhân, ngài vô cảm nói những điều này ở trước mặt hai tiểu quỷ, như vậy cũng được sao?

Xích Ly liếc mắt nhìn Vân Y Phỉ một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu,vô thức nắm chặt tay lại.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn hai tiểu quỷ đang run rẩy, trong lòng không khỏi hưng phấn, ghé sát vào tai Vân Y Phỉ thì thầm, “Y Phỉ ca ca, ngày nào đó huynh dạy muội vẽ bùa đi.

Một chiêu này dùng để đối phó đám tiểu quỷ cũng thật dễ dùng nha."

Nguyên Bảo cùng Bánh Bao nghe đến câu này, hồn đã quay trở về, nhưng mà chúng không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Làm quỷ thật khó khăn quá đi, rõ ràng đã chết, còn bị người ta nhớ đến giết thêm một lần nữa! Quỷ cũng thật không dễ dàng mà!