Sau khi ông cụ nhà họ Tưởng mất, cùng với chuyện di chúc, cục diện nhà họ Tưởng trở nên rối rắm.
Vốn là ông Tưởng vất vả đem phần lớn bất động sản có lợi nhuận cao dưới tên của Tưởng Thành Lương. Đáng tiếc, Tưởng Thành Lương không giống như ông Tưởng nghĩ, một chút cũng không an phận, lộ rõ ra ý nghĩ muốn nhắm vào Tưởng Sở Phong.
Trong khoảng thời gian này Hàn Nguyên Thanh vẫn luôn nhìn thấy Tưởng Thành Lương ở các khu vực khác nhau đổi sổ sách thay người, chắc là cũng biết anh ta muốn chia cái gì, xem ra anh ta còn nghĩ đến Hồng Môn, không khỏi giễu cợt nói: “Tưởng lão tam thật sự là lòng tham không đáy rắn nuốt voi nha, những người khác vì sao chưa xé xác hắn ta vậy?”
Ông Tưởng kinh doanh cả đời, cũng coi như là người gây dựng một nửa giang sơn của Việt Châu, việc Tưởng Thành Lương được phân chia một phần xem như đã coi trọng anh ta, bây giờ vậy mà còn nhớ thương Hồng Môn, cũng không sợ ăn no nổ bụng.
Tưởng Sở Phong vẫn còn sợ anh ta không làm loạn, chỉ là người nhà họ Tưởng so với anh còn sốt ruột hơn.
Cũng không biết có phải do ông Tưởng cố ý không, đem chuyện buôn bán chăn đệm trên phố Vĩnh Hưng chia làm hai nửa, một nửa cho Tưởng Thành Lương, còn một nửa lại cho Tưởng Học Vi. Hiện tại Tưởng Học Vi đang cố gắng bới lông tìm vết, luôn luôn khiến cho nhà máy của Tưởng Thành Lương gặp rắc rối, nhất thời Tưởng Thành Lương không thể phân thân đi giải quyết những nơi khác. Hơn nữa lục gia cũng bị Hàn Nguyên Thanh nắm trong bàn tay sai khiến, Tưởng Thành Lương thì dành thời gian giải quyết vài chuyện, bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
“Đã như vậy còn mơ tưởng Hồng Môn, cũng không nhìn xem đức hạnh của bản thân mình!” Hàn Nguyên Thanh cũng thấy được, không cần Tưởng Sở Phong làm gì, hai người kia có thể giết anh ta.
Tưởng Sở Phong cười cười, không nói lời nào.
Tưởng Thành Lương chưa từng để ý trong tay mình có những gì, chỉ để ý mình được nhiều hay ít, nói đến đây chẳng qua chỉ là tên keo kiệt, muốn vắt chày ra nước thôi.
“Chỉ là cửu ca à, tôi sợ là lần này lục gia cũng không giữ được.” Hàn Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy lục gia sẽ khiến cho tam gia thêm ngột ngạt, thật sự muốn giải quyết rõ ràng, cũng không phải bản tính như đao: “Tính tình thối nát như vậy, sau này e là còn có thể ảnh hưởng tới Hồng Môn.”
Tưởng Sở Phong dụi tàn thuốc, nói: “Tài sản cũng có phần của Tưởng Duy Thân, bản ghi chép ở ngoài sáng gì đó, trong chốc lát Tưởng Thành Lương sẽ không để ý anh ta. Thả anh ta ra đi, anh ta tự biết đi tìm ai, không cần phải để ý.”
“Cũng phải, con đỉa quấn lấy chân cò trắng, tam gia dù cho muốn bỏ cũng không được, ngược lại còn phải chú ý đống sắt vụn này.” Hàn Nguyên Thanh lật chiếc mũ trong tay, đội lên sửa sang lại áo rồi đứng lên: “Được rồi, tôi đi làm chuyện này, dự định buổi tối còn có việc.”
Tưởng Sở Phong thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề hơn so với bình thường, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, hỏi: “Có hẹn với người đẹp?”
Hàn Nguyên Thanh nhoẻn miệng chỉ lo cười.
Không cần nghĩ Tưởng Sở Phong cũng biết cái vị ‘Người đẹp’ kia là ai, chờ anh ta quay người lại nhân tiện nói: “Vậy cậu đi thong thả, tôi sẽ không tiễn nữa.”
Hàn Nguyên Thanh quay đầu lại phẩy ngón tay một chút, kiên trì bước tiếp, không có phản ứng đối với chế giễu của anh.
Chuyện phân chia hai nơi, bà cả nhìn thấy Tưởng Thành Lương không có biện pháp phân thân, lại lần nữa thuyết phục anh cả Tưởng Quân Kỳ.
“Thành Lương tốt xấu gì cũng là em trai con, con lại nhẫn tâm nhìn nó bị người xung quanh chèn ép sao?”
Bà cả tình cảm chân thật thân thiết nói xong, nhưng trong lòng Tưởng Quân Kỳ đã rõ ràng, làm sao có thể bị bà ta lay chuyển, nghe bà ta hoàn toàn không phân rõ trắng đen điên đảo nói một hồi, cố nén cơn tức trong lòng nói: “Nếu Thành Lương không biết đủ thì sao lại có thể rước nhiều phiền phức như vậy! Mẹ không khuyên nhủ thì thôi, lại còn ở một bên thêm dầu vào lửa, người đây là vì muốn tốt cho nó!”
Bà cả bị anh ta nói như vậy trên mặt đen lại, cố chấp giữ thể diện nói: “Tôi là vì ai! Anh em nhà họ Tưởng nhiều như vậy, nếu như tôi không giám sát chặt chẽ chút, bây giờ làm sao còn có phần của các anh!”
“Con cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, mẹ cũng đừng lừa gạt con. Cuộc đời của ba tuy rằng có làm nhiều chuyện hồ đồ, phút cuối cùng ông ấy lại làm chuyện này tốt hơn ai hết, cửu đệ có Hồng Môn cho nên không có gì, Thành Lương nơi nào cũng muốn nắm giữ, cho nên ba mới dùng mọi khả năng cho nó nhiều nhất, chắc chắn không phải vì làm yên lòng nó.” Mặt mày Tưởng Quân Kỳ u sầu, cũng không nhịn được thở dài một tiếng: “Hiện tại lại tốt, ba vẫn là tính sai, lòng tham của các người.”
“Quân Kỳ!”
Tưởng Quân Kỳ không tiếp tục để ý đến bà cả nữa, đứng dậy đi lên lầu, dừng lại ở đầu cầu thang nói: “Ngày mai con và Tiểu Mẫn trở về Tân Châu, nếu mẹ cảm thấy ở lại đây không tiện, cứ việc đến Tân Châu tìm con, mặt khác chuyện này… bảo Thành Lương tự lo thân đi.”
Bà cả không thể nghĩ được anh ta nhưng lại quyết tuyệt đem tất cả mọi chuyện dứt khoát như vậy, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng: “Nhà họ Tưởng vẫn còn, Hồng Môn vẫn còn, anh là con cả của nhà họ Tưởng, lại không quan tâm như vậy hả?”
“Nhà họ Tưởng… đã mất.” Tưởng Quân Kỳ thản nhiên nhìn bà ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói cũng biến mất ở đầu cầu thang.
Bà cả ngồi ở trên sô pha, nhìn sảnh lớn trống rỗng, cũng có một chút mất hồn.
Bốn gia tộc lớn Tưởng Thẩm Hàn Dương,
Cho tới bây giờ, thành Việt Châu này đúng là thiên hạ của nhà họ Thẩm, mà Hồng Môn cũng bị Tưởng Sở Phong lấy đi. Tưởng Sở Phong chưa bao giờ coi thường nhà họ Tưởng, đó là trong di chúc của ông Tưởng cũng không có tên cậu ta. Rõ ràng nhà họ Tưởng về sau, cũng phải dần dần suy vong.
Tưởng Quân Kỳ thân là đứa con cả, cho nên ông Tưởng đối với đứa con này cũng đặt ít nhiều tâm tư, Tưởng Quân Kỳ tuy rằng không có thủ đoạn kinh doanh như ông Tưởng, nhưng mà nó vẫn có lí lẽ. Lúc ban đầu anh ta đi Tân Châu, cũng là bởi vì bà cả vẫn luôn dốc hết sức lực xúi giục anh ta đi tranh đi đoạt, cuộc sống êm đẹp, đã từng giống như cuộc tranh đoạt của hoàng tử, khiến anh ta không thở nổi.
Thời điểm ông Tưởng qua đời cũng chính là thời gian Tưởng Sở Phong trở về nhiều nhất. Anh ta sợ bà cả tâm tư không dừng lại, còn có thể dùng chút thủ đoạn cứng rắn, ngày đó anh ta đi tìm Tưởng Sở Phong, lấy được đảm bảo hôm sau có thể thuận lợi không bị ngăn cản rời khỏi Việt Châu.
Tưởng Sở Phong đối với người anh cả này mặc dù không thân cận, chẳng qua từ trước tới giờ bản thân và anh ta không có xung đột lợi ích gì, cũng từng đề cập qua một số chuyện của anh ta, cho nên đối với yêu cầu của anh ta, Tưởng Sở Phong cũng sẽ ngầm đồng ý.
“Để cho đại tẩu và Viên Viên ở lại khách sạn, sáng sớm ngày mai tôi sẽ sai người đưa các người ra ga tàu hỏa.” Cũng may Tưởng Quân Kỳ không dính dáng vào đống hỗn tạp này, Tưởng sở Phong cũng sẽ không bởi vì bà cả mà tính sổ với anh ta.
Tưởng Quân Kỳ biết Tưởng Sở Phong sẽ sắp xếp ổn thoả, cứ để Lạc Mẫn và Viên Viên ở lại, bản thân mình trở về thu dọn hành lý, cũng đề phòng bà cả đột nhiên có suy nghĩ xấu trong đầu, đưa mẹ con bọn họ đi bức ép anh ta.
“Có lời này của cậu, tôi yên tâm rồi.” Tưởng Quân Kỳ trấn an vợ và con gái, lúc đi còn muốn nói gì đó, do dự một lúc cuối cùng cũng không mở miệng.
Anh ta biết lúc này anh ta đi, nhà họ Tưởng sẽ thay đổi triệt để, trong lòng anh ta còn nhớ đến mẹ và em trai, nhưng cũng biết giao tình của anh ta với Tưởng Sở Phong đã ngừng tại đây, cho nên lại không nói nữa.
Giống như Tưởng Quân Kỳ suy nghĩ, bà cả quả thật có suy nghĩ giam giữ bọn họ, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Sở Phong sẽ nhúng tay vào. Cho nên đợi đến khi bà cả kêu người ngăn cản, thì anh ta và vợ đã ngồi trên xe lửa, đi đến Tân Châu.
Tưởng Sở Phong giống như sợ bà cả không biết là bản thân anh ra tay, tự mình đi nhà ga tiễn người, thấy vài người lén la lén lút nhìn xung quanh, còn giơ tay lại với bọn họ, dường như để bọn họ nhớ rõ trở về nói cho bà cả.
Mấy người nhìn thấy xe lửa dần rời xa, cau mày thương lượng phải nói như thế nào khi trở về.
Tưởng Sở Phong đi ngang qua bên người bọn họ, nói: “Làm phiền mấy vị về nói cho bà cả biết, hôm nay tôi tiễn đứa con thứ nhất của bà ta quay về Tân Châu, sau này không biết sẽ đưa đứa con trai thứ hai của bà ta đi đâu đâu, nếu bà ta không tìm được một địa phương tốt, tôi không ngại làm việc thay bà ta đâu.”
Mấy người nghe xong, không dám lên tiếng, liếc nhìn nhau một cái rồi rời đi.
Ra khỏi nhà ga, bầu trời bắt đầu mưa bụi, không bao lâu quần áo liền bị ướt.
Tưởng Sở Phong đứng ở một bên hút xong điếu thuốc, vừa lên xe liền kêu tài xế đi đến cửa hàng của Phù Đại, thuận tiện đón cô về nhà.
Phù Đại lúc ra ngoài cũng không mang ô, trang trí và thu dọn lại hương liệu trong cửa hàng, yên vị ở nơi đó chờ, thấy Tưởng Sở Phong đi đến, cổ tay áo của anh bị ướt một chút.
“Không phải là anh đi tiễn anh cả sao, tại sao lại mang một người ướt đến?” Phù Đại vừa nói, một bên sửa sang lại cổ áo cho anh, tức giận mà nhắc nhở anh: “Trời cũng bắt đầu chuyển lạnh rồi, anh vẫn còn muốn phong độ chứ không cần ấm, hôm qua em lấy áo khoác ngoài cho anh tại sao anh không mặc? Trở về lại bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Tưởng Sở Phong rất thích nghe cô nhắc nhở giống như bà chủ nhỏ cũng không cảm thấy phiền phức, còn tràn đầy tự tin nói: “Sức khoẻ của anh tốt lắm, dính một chút mưa bụi thì có là gì.”
“Chờ anh già rồi, thành cái ông già bị thấp khớp, em cũng mặc kệ anh!” Phù Đại buông khóa xuống, rất tự nhiên nắm tay anh ta, phát hiện lòng bàn tay anh ta nóng hầm hập, cô liền nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào.
“Anh biết Đại Đại không đành lòng đâu.” Tưởng Sở Phong cười xoa xoa lòng bàn tay cô, kéo áo khoác che đỉnh đầu của cô, nắm tay cô đi nhanh lên xe.