Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 59




Lúc ông Tưởng nhập quan, thật sự không thấy mặt mũi Tưởng Sở Phong đâu, mọi người đều nghị luận về chuyện này nhưng không dám nói cái gì trước mặt anh.

Từ trước đến giờ Tưởng Sở Phong đều làm theo ý mình, lại càng không để ý đến những dị nghị của người khác với mình, coi như không có chuyện gì xảy ra với mình, tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Nhưng từ sau khi ông Tưởng qua đời, sự tranh đấu trong nhà họ Tưởng cũng dần dần hiện rõ, trước kia là đâm sau lưng còn bây giờ lại hiện ra rõ ràng.

“Có vẻ như Tưởng tam gia còn chưa hết hy vọng, tôi nghe được mấy ngày gần đây anh ta vẫn cố gắng tiếp cận những người bạn cũ của ông cụ, đang tính lấy lòng họ hay sao?” Hàn Nguyên Thanh hút thuốc, lộ vẻ mặt khinh thường.

“Những lão tướng của Hồng Môn đều đã lui về ở tuyến hai rồi, nếu có thể bị anh ta mời ra được thì mới là chán sống.” Tưởng Sở Phong biết rõ ràng mọi hành động của Tưởng Thành Lương, biết anh ta có ý định đánh vào mặt cảm tình thì cũng không lo lắng gì: “Nếu anh ta có thể mời được những trụ cột cũ này của nhà họ Tưởng đi ra thì tôi sẽ tin.”

“Nhưng mà bà cả đúng là đu dây, làm chuyện liều mạng, tôi đoán là cũng không có bao nhiêu người đồng ý đâu.” Hàn Nguyên Thanh nở một nụ cười, dụi điếu thuốc rồi đi đến phòng bi-a mới được ngăn cách trong văn phòng của Tưởng Sở Phong, cầm lấy cây gậy đánh bi-a: “Cửu ca, làm vài ván không?”

Tưởng Sở Phong mở lấy khuôn tam giác trên bàn bi-a, đưa tay ra hiệu cho anh ta phát bóng trước.

Hàn Nguyên Thanh cầm khối bột tan bên cạnh xoa xoa can đầu gậy, còn không nhịn được mà cảm thán: “Những người nước ngoài này chả có gì ghê gớm nhưng lại có một đống đồ chơi.”

“Sống phóng túng thì mới là cuộc sống, xưa nay đều như thế, người nước ngoài chỉ đến đây một chút thôi nhưng thật ra lại thấy mở mang đấy.”

Bi-a cũng là một thứ mới mẻ, hai người vừa suy nghĩ đánh vừa không quên sắp xếp một chút công việc khác, cho nên Phù Đại vẫn nói bọn họ đều có hai trái tim, có thể dùng hai lần chung với nhau.

Tất nhiên Hàn Nguyên Thanh biết mỗi ngày Phù Đại sẽ tìm đến Tưởng Sở Phong, chỉ sợ hôm nay anh ta ở lại thì sẽ trở thành một bóng đèn phát sáng vô cùng chướng mắt nên hỏi: “Sao hôm nay cửu tẩu còn chưa tới thế?”

Tưởng Sở Phong giương mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “Còn chưa tới giờ.”

Cửa hàng của Phù Đại đóng cửa lúc năm giờ, từ chỗ cửa hàng đến chỗ anh thì cũng phải mất hai mươi phút ngồi xe, cho nên anh luôn canh thời gian rất chuẩn, đến lúc buông cây gậy đánh bi-a và cầm ly rượu lên thì cũng vừa lúc Phù Đại vào cửa.

Tưởng Sở Phong nhìn thấy cô cầm một gói len sợi to, vừa vào cửa đã lăn lộn ra khắp nơi, đủ các loại màu sắc sặc sỡ, trên mặt vẫn còn nụ cười tươi. Anh nhìn thấy một quả len sợi lăn đến bên chân mình thì dùng cây gậy đánh bi-a trực tiếp chọt vào trong cái thứ hình tròn này, anh cười nói: “Trời còn chưa lạnh mà đã bắt đầu mặc áo lông rồi à?”

“Chờ trời lạnh mới đan thì không kịp mặc đâu.” Phù Đại sắp xếp lại mấy thứ trong lòng gọn gàng rồi đi tới lấy thứ bị rớt ở trên bàn nhưng Tưởng Sở Phong lại dùng gậy đẩy nó tới bên kia.

Hàn Nguyên Thanh cười ha ha, đi theo mình thì cửu ca không học được cái gì tốt, thấy Phù Đại vừa tới cầm lấy thì lại nhanh chóng đẩy trở về.

“Cho anh hai cái.” Phù Đại bắt lấy vài lần nhưng vẫn không trúng, cô lấy ra hai quả len sợi nữa rồi ném mạnh từng cái một đi.

Hai người cười rồi nhặt quả len sợi bỏ lại vào trong gói đồ to của cô, Hàn Nguyên Thanh duỗi cái lưng rộng của mình rồi cười hề hề nói: “Nếu cửu tẩu đã đến thì tôi thấy tôi cũng phải đi rồi, làm mất thời gian thêm một lúc nữa thì lại bị người khác ghét bỏ mất.”

“À đúng lúc, trên đường tới đây tôi cũng đụng phải Tần Cần, cô ấy đã lái xe đưa tôi tới đây, chắc là chưa đi xa đâu.”

Hàn Nguyên Thanh nghe vậy, chun mũi lại, ra vẻ không để ý lắm nhưng bước chân đã đi tới cửa rồi.

“Em nói sớm muộn gì anh ấy cũng thành họ Vương thôi, vậy mà anh ấy còn không tin.” Phù Đại lắc lắc đầu, không thể nào hiểu nổi cái tên Hàn nguyên Thanh đến chết cũng mạnh miệng này.

Tưởng Sở Phong nhéo nhéo cái mũi của cô, bỗng nhiên lại nghĩ về chuyện đồ gửi đến nên vội đuổi theo Hàn Nguyên Thanh ra cửa.

Phù Đại tự tay lấy quả len sợi của mình về, thấy những quả bóng nhỏ nhiều màu sắc lăn lộn bốn phía trên bàn, cô tò mò đi tới lấy một quả, cầm thử thấy nó khá nặng, cô vui vẻ cầm cái gậy bi-a bên cạnh học theo bộ dạng như mấy người Tưởng Sở Phong chọc chọc mấy cái, nhìn quả bóng lăn đến góc lỗ ở góc bàn, kêu lộc cộc một chút rồi lăn vào, cô tưởng trò chơi này thật nhàm chán nhưng rất vui.

Lúc Tưởng Sở Phong trở lại thì thấy cô đang bắt chước ghé vào trên bàn, eo nhỏ nhắn giữ yên, cái mông nhỏ vểnh lên thành đường cong quyến rũ, đúng là làm cho người ta nóng lên.

“Anh dạy em chơi nhé?”

“Ưm…” Phù Đại cảm thấy hai bàn tay to xấu xa của anh đã tấn công ngực rồi, cô ưm một tiếng, đặt tay lên cô anh, tỏ ý để anh muốn làm gì thì làm.

Dường như từ lần trước khi Tưởng Sở Phong giải thích về chuyện kia cho Phù Đại thì cô đã phá lệ nghe theo rồi, thật sự coi anh như một kẻ có tâm hồn yếu đuối, cơ bản là cầu được ước thấy. Tưởng Sở Phong âm thầm cười Phù Đại ngốc nghếch nhưng anh cũng không có ý định từ chối quyền lợi đến bất ngờ này, khi chạm vào chiếc lưỡi nhỏ bé mà cô chủ động đưa tới, lông mày cong lên, nụ hôn càng thêm sâu.

Phù Đại bị anh hôn đến nỗi sắp không thể thở nổi, tiếng thở dốc nhỏ và tiếng rên rỉ lơ đãng truyền ra khỏi cánh môi, lay động dục vọng của nhau. Đợi cho Tưởng Sở Phong hơi buông ra thì cánh môi đã giống như một đóa hoa hồng nở rộ, đỏ tươi ướt át.

Tưởng Sở Phong cởi bỏ nút thắt cổ áo của cô, vẫn luôn bận rộn như cũ, mút da thịt trắng nõn của cô và để lại một dấu hồng hồng.

Mặt trời vừa mới lặn, ánh trong phòng vẫn còn lại chút ánh sáng, Phù Đại đã để trần nửa vai, có chút ngượng ngùng co người lại, vòng tay ôm chặt người ở phía trước, ngăn không cho đôi mắt đen của anh nhìn bản thân lần nữa, rồi lại bị anh nhào nặn đến nỗi toàn thân vô lực.

Tưởng Sở Phong nhân cơ hội lật người cô lại, để cô nằm lên bàn, dưới tay bận rộn sột soạt một hồi, cởi hết quần đùi và tất xuống dưới.

“Ưm…” Phù Đại bị tay anh sờ loạn khắp nơi, cả người nóng như lửa đốt, máu toàn thân như sôi trào. Cô phối hợp nhấc chân lên, đá tất và những thứ linh tinh sang hết một bên, vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp.

“Đại Đại ngoan quá.” Tưởng Sở Phong hôn lên đôi môi đã hơi sưng lên của cô, dùng bàn tay to chạm vào bờ mông bóng loáng mịn màng của cô, nghiêng về phía trước vừa trượt một cái đã tiến vào hai chân đang khép lại ngượng ngùng của cô.

Phù Đại thở hổn hển, cảm giác tê dại trên cơ thể khiến cô vẫn không nhịn được mà vặn vẹo một chút.

Đầu ngón tay của Tưởng Sở Phong tìm đến cánh hoa non mịn, chạm vào mặt trên thì thấy hơi dính dính, trượt một chút liền chui vào lối giữa ấm áp nhẵn nhụi kia, áp vào da thịt mềm mại của vách tường bên trong, tiến vào từng tấc từng tấc.

“Ưm a… a…” Lối giữa mẫn cảm không chịu nổi sự kích thích này, Phù Đại muốn đứng dậy khỏi bàn bóng ngay lập tức, nhưng lại bị Tưởng Sở Phong đè nặng không thể động đậy, bờ mông nhỏ vặn vẹo trái phía muốn thoát khỏi ngón tay đang làm loạn bên trong.

Với khoái cảm tràn lan, sự trống rỗng lại càng trở nên nhiều hơn. Phù Đại giật mình đá mũi chân, không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng: “Cửu ca.” Đôi mắt hơi đảo qua, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.

Tưởng Sở Phong hít một hơi thật sâu, hôn mạnh cô một cái rồi đứng dậy cởi khóa của dây thắt lưng.