Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử

Chương 76




Bởi vì bên người có quá nhiều người, Kỷ Thanh Phỉ chỉ có thể tránh đi tầm mắt Tinh Thần, đối Tinh Thần thấp giọng nói:

“Tinh Thần, chúng ta còn có chút chuyện cần bàn bạc, trước tìm một điểm dừng chân, ta lại cùng ngươi nói tỉ mỉ.”

Đôi môi hồng tím của Tinh Thần giật giật, quay đầu đi, vẫn không để ý tới Kỷ Thanh Phỉ, xoay người phân phó người Sái dạy, nâng nhuyễn kiệu của cổ mẫu hắn lại đây.

Cỗ kiệu cũng không có nhiều xa hoa, nhưng lại thiết kế đến cực kỳ tinh xảo thoải mái, thân kiệu không lớn, nhưng cũng đủ để Kỷ Thanh Phỉ hoặc nằm, hoặc ngồi.

Hắn cho dù có tức giận, cũng đến đem Kỷ Thanh Phỉ hầu hạ đến thoả đáng.

Chờ Kỷ Thanh Phỉ ngồi lên kiệu xong, Tinh Thần đem lụa trắng trên đỉnh kiệu rũ xuống che kín, đoàn người Sái giáo lại bước chân nhẹ nhàng như bay, một đường hướng tới Lưu Diễm tiêu ở Giang Bắc.

Không tốn hết bao nhiêu thời gian, đi qua vài toà thành trấn, trực tiếp thâm nhập vào trung tâm của Trung Nguyên.

Một đường giống như cưỡi ngựa xem hoa, khó khăn mãi mới tới buổi tối, người Sái giáo nhẹ nâng cỗ kiệu, đi vào trong một đình viện, Tinh Thần vén lên kiệu sa mềm nhẹ, nhìn thoáng qua, Kỷ Thanh Phỉ đã chống cằm ngủ tự bao giờ.

Hắn tay chân nhẹ nhàng đem nàng ôm ra, đi qua cổng vòm màu son hình bán nguyệt, tường cao tuyết trắng, lại xuyên qua một mảnh hoa viên tươi đẹp, vào một tiểu gác mái tinh xảo sạch sẽ.

Trăng tròn treo cao, người Sái giáo đi lại khắp nơi ngoài cửa sổ, dừng ở một phòng, Kỷ Thanh Phỉ được đặt ở trên giường cao, nàng còn buồn ngủ mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Tinh Thần cúi người ở phía trên nàng.

Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng,

“Tinh Thần.”

Nhưng hắn nhấp chặt môi, không chịu đáp lại nàng.

Kỷ Thanh Phỉ nằm ở trên giường, hơi hơi lắc cái đầu nhỏ, thân mình còn chưa hoàn toàn bị Tinh Thần buông ra, nàng liền dùng hai tay đặt hờ ở hai bờ vai Tinh Thần, mang theo chút ôn nhu mê mang, hỏi:

“Chuyện đều đã xảy ra từ lúc ban ngày, Tinh Thần, ngươi vẫn còn tức giận sao?”

Hắn tuy rằng không nói gì, một chữ đều không nói, nhưng là, hắn biểu hiện ra ngoài.

Trước kia thời điểm ở Bách Hoa Cốc, tuy rằng hắn nói chuyện không quá trọn vẹn, nhưng chỉ cần Kỷ Thanh Phỉ ngẫu nhiên cùng hắn nói chuyện, hắn luôn thực nỗ lực đáp lại nàng.

Cho dù lời hắn nói lung tung rối loạn lộn xộn, thậm chí có đôi khi một sự kiện chỉ cần dùng một, hai chữ là có thể khái quát, hắn lại dùng hết toàn bộ vốn từ của mình, cơ hồ moi hết cõi lòng, muốn đem ý tứ của mình biểu đạt cho nàng biết.

Tinh Thần chưa từng giống như hiện tại, chưa nói rõ đã không để ý tới nàng.

Hắn đem Kỷ Thanh Phỉ đặt ở trên giường, đứng dậy, xoay người liền đi ra ngoài.

Kỷ Thanh Phỉ ngồi dậy, nàng hơi hơi nghiêng đầu, còn không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, nàng rốt cuộc chọc giận hắn ở chỗ nào mà lại có thể làm hắn phá lệ tức giận lâu đến như vậy.

Tinh Thần đã mang theo một cái thau tắm bằng gỗ rất lớn, phía sau còn có một hàng người Sái giáo đi theo, đem theo thùng nước sôi, thùng nước lạnh, bưng cánh hoa, bồ kết, tinh dầu vào gác mái.

Kỷ Thanh Phỉ nhìn bọn họ ở gian ngoài bận bận rộn rộn, chuẩn bị tất cả đồ tắm gội cho nàng, Tinh Thần giống như người trông coi, thập phần nghiêm túc nhìn những người Sái giáo đó, đem mọi thứ đều chuẩn bị thật tốt.

Sau đó, hắn khom lưng, lấy bỏ vào thau tắm, cảm thất nước đã thích hợp, lúc này mới cho lui đám người Sái giáo, xoay người đi tới, muốn ôm Kỷ Thanh Phỉ.

Trong trướng phù dung, đôi tay Kỷ Thanh Phỉ vội vàng chống đệm giường gấm vóc, lui về sau một chút, nhấc chân, đôi chân tuyết nộn để ở cổ tay của hắn, kiều thanh hỏi:

“Tinh Thần, ngươi vì sao lại không cùng ta nói chuyện?”

Tinh Thần dừng một chút, quỳ một gối lên giường, đầu gối đem gấm vóc lót đệm ép xuống một ít, hắn duỗi tay, một phen cầm chân Kỷ Thanh Phỉ, muốn đem nàng kéo lại đi tắm...