Ban ngày trấn nhỏ rộn ràng nhốn nháo, trên phiến đá xanh hai bên đường đều là các kiểu bán hàng rong, tam giáo cửu lưu ở trên phố thét to.
Vừa ra khỏi cửa miếu Thành Hoàng, Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần chủ động tránh đi đường chính trong trấn nhỏ, đi bằng một con đường nhỏ, cũng không trở về khách điếm cũ, bọn họ chuẩn bị rời khỏi tòa trấn nhỏ này, tiếp tục hướng đến Lưu Diễm tiêu.
Trên vai Tinh Thần còn khiêng Liền Thạc hơi thở thoi thóp đã ngất đi tự lúc nào, trên đường, Kỷ Thanh Phỉ vừa đi, một bên đối Tinh Thần nói:
“Nếu như hành tung chúng ta đã bại lộ, mặc kệ đi thế nào cũng đều bị Nhiếp Cảnh Thiên đuổi theo, tiếp tục che che giấu giấu cũng không có ý tứ, ta xem a, không bằng chúng ta hào phóng một chút, trực tiếp đi thẳng đến Lưu Diễm tiêu đi.”
Kỷ Thanh Phỉ ở phía trước nói, lại đột nhiên cảm thấy Tinh Thần nghiêng vai khiêng một người đã hôn mê, đi theo phía sau nàng không phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn giống như thường ngày, trầm mặc, rồi lại cùng thường ngày khác nhau.
Tựa hồ như tức giận trong lòng Tinh Thần còn chưa nguôi.
Kỷ Thanh Phỉ đối với cảm xúc của Tinh Thần dao động so với bất luận kẻ nào đều mẫn cảm hơn, nàng dừng bước chân lại, có kiệu phu khiêng đòn gánh dẫm lên phiến đá xanh đi ngang qua bên người Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần.
Không khỏi liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Phỉ nhiều hơn một cái, rồi lại bị ánh mắt hình viên đạn của Tinh Thần phía sau dọa sợ, kiệu phu kia chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lập tức cúi đầu chạy mất.
Kỷ Thanh Phỉ quay đầu lại, nghiêng người nhìn Tinh Thần, nàng tự mình cầm ô, đem Tinh Thần cũng cùng che dưới dù, chỉ nghe Kỷ Thanh Phỉ hỏi:
“Tinh Thần, ngươi làm sao vậy?”
Mới vừa rồi hắn ở miếu Thành Hoàng giết nhiều người như vậy còn chưa nguôi giận sao?
Vẻ mặt tuấn mỹ của Tinh Thần âm nhu, đem Liền Thạc khiêng trên vai trực tiếp ném ở trên mặt đất giống như ném phá bao tải, biểu lộ đối với Liền Thạc ghét bỏ đến vô cùng nhuần nhuyễn, hắn không trả lời Kỷ Thanh Phỉ, chỉ đem dù trong tay Kỷ Thanh Phỉ tiếp nhận tới, trong tay cầm cán dù giấy, lần đầu tiên phá lệ không có trả lời Kỷ Thanh Phỉ.
Hắn nhấp chặt môi, cứ như vậy nhìn nàng, không chịu nói chuyện, đôi mắt hẹp dài còn lộ ra một tia phẫn nộ cùng ủy khuất.
Trong lòng Kỷ Thanh Phỉ nhất thời có chút mềm mại, nàng hơi hơi cắn môi một chút, ngưỡng mặt nhìn Tinh Thần, còn đang cân nhắc Tinh Thần rốt cuộc lại tức giận cùng ủy khuất cái gì?
Đúng vào lúc này, mấy người Sái giáo ăn mặc trang phục giống người Trung Nguyên từ đây xuất hiện, cung kính bóp chỉ quyết hướng Kỷ Thanh Phỉ, cúi đầu, nói:
“Cổ mẫu.”
Đây là người Sái giáo chuyên hầu hạ Kỷ Thanh Phỉ, đều có Thanh cổ do Tinh Thần gieo vào người, chỉ cần hắn triệu hoán, nhóm người hầu này đang ở gần đó sẽ lập tức nghe được, nhanh chóng đi đến bên người Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần.
Tinh Thần rõ ràng có nghe những lời Kỷ Thanh Phỉ nói, nàng nói bọn họ không cần phải tiếp tục che che giấu giấu, Tinh Thần lập tức lệnh một đám người Sái giáo chạy tới, hầu hạ cổ mẫu hắn.
Hắn không cần nàng ở trong khách điếm tồi tàn như thế, hắn không muốn nàng ăn uống tùy tiện như vậy, hắn cũng không cần nàng bị bạc đãi.
Nhưng là, Tinh Thần vẫn như cũ không nói lời nào, quật cường lại ủy khuất như vậy nhìn Kỷ Thanh Phỉ, hắn chính là muốn cho cổ mẫu của hắn biết, hắn, tức, giận!!!
Kỷ Thanh Phỉ đã biết, nàng không cần đồng tâm cổ cũng biết, chỉ cần dùng đôi mắt xem là đã có thể nhìn ra Tinh Thần đang tức giận, hắn biểu hiện đến thật sự quá rõ ràng.
Nhưng Kỷ Thanh Phỉ cũng không biết nên làm như thế nào để khiến Tinh Thần nguôi giận, đặc biệt là hiện tại, quanh thân hai người bọn họ còn vây quanh một vòng lớn người Sái giáo, muốn nàng ngay lúc này cùng Tinh Thần vài lời hay để hắn nguôi giận, nàng... thật sự là có chút ngượng ngùng, cũng cực kỳ mới lạ.
Rốt cuộc thì, thời gian hai năm nàng cùng Tinh Thần ở chung, dỗ dành nàng, cung chiều nàng, vẫn luôn là Tinh Thần.