"Tiếng súng kíp quá lớn, nếu bắn một phát, sợ là cả thôn sẽ tới hỏi chuyện gì xảy ra?"
Kim Phi lắc đầu nói: “Hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, hiện giờ ta không có năng lực chế tạo đại trà súng kíp, phần lớn bộ phận của khẩu súng này đều do ta mài mòn từng chút một, mất rất nhiều thời gian”.
Cửu công chúa nghe vậy thì hơi thất vọng.
Dù mạnh đến đâu, mà không làm ra được thì có ích gì?
"Tiên sinh, ngài cần những gì để sản xuất hàng loạt? Cứ nói thẳng”.
Cửu công chúa không cam lòng nói: “Cho dù ta đi cướp cũng nhất định sẽ lấy cho ngài!”
"Có quá nhiều thứ cần có!"
Kim Phi bất đắc dĩ nói: "Quan trọng nhất là cần có thời gian!"
Mặc dù y đã rất nỗ lực để cải tiến công nghệ luyện kim nhưng mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu và có quá nhiều việc phải làm.
Thành La Mã không phải được xây dựng trong một ngày, công việc nào cũng cần có thời gian.
Súng kíp trên bàn được gọi là súng hỏa mai.
Nguyên lý hoạt động của nó là lắp một loại đá lửa ở đáy súng, sau đó đổ đầy thuốc súng và các loại đạn như cát sắt, bi thép vào đó.
Khi bóp cò, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng, gây ra vụ nổ đẩy cát sắt và bi thép ra khỏi nòng súng.
Loại súng kíp này chế tạo đơn giản, giá thành rẻ, phạm vi sát thương lớn, ở đời trước Kim Phi nhớ, thợ săn trong làng vẫn sử dụng súng kíp đá lửa làm súng săn.
Tuy nhiên, công nghệ luyện kim của Đại Khang quá lạc hậu, Kim Phi đã phải tốn rất nhiều công sức mới giải quyết được vấn đề nòng súng phát nổ.
Nếu muốn đạt đến trình độ sản xuất hàng loạt thì phải đợi quá trình nấu chảy và máy tiện chuyển sang cấp độ tiếp theo.
Tất cả đều cần có thời gian.
Cho dù không làm gì và ở trong phòng thí nghiệm 24 giờ mỗi ngày, Kim Phi cũng không thể sản xuất hàng loạt trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trên thực tế, trong lịch sử các loại súng, trước đó đã có một loại súng được gọi là súng ống.
Chế tạo nó đơn giản hơn súng kíp, nhưng tốc độ cháy chậm, hơn nữa còn vô dụng trong ngày mưa và uy lực không mạnh bằng nỏ.
Vì vậy Kim Phi đã định bỏ qua súng ống, đi chế tạo súng kíp luôn.
"Tiên sinh cần thời gian thì ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngài!"
Cửu công chúa đứng dậy nói: “Cho dù lần này ta có chết trên chiến trường, cũng phải đánh bại Thổ Phiên, để bọn họ ít nhất trong vòng mười năm không dám nhòm ngó đến Trung Nguyên!”
"Điện hạ muốn đích thân ra trận à?" Kim Phi kinh ngạc.
“Sĩ khí của binh lính Đại Khang bây giờ đã xuống thấp, nếu ta tiếp tục làm rùa rụt cổ trong trận chiến thì trận chiến này sẽ không có cơ hội thắng!”
Cửu công chúa nói: "Vũ Dương không có đường lui, Đại Khang cũng không có đường lui. Theo lời tiên sinh từng nói, trận này không thành công thì cũng thành danh”.
Không thể không nói, Kim Phi đã bị nhiễm khí thế của Cửu công chúa.
Y đứng dậy nói: “Lát nữa ta sẽ thông báo cho Mãn Thương, giao những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá mới nhất cho điện hạ!”
Nếu có thể, y cũng muốn Cửu công chúa chiến thắng trong trận chiến này.
“Vũ Dương không chỉ cần nỏ hạng nặng và máy bắn đá, còn muốn mời tiên sinh rời núi!”
Cửu công chúa nói xong, lại cúi đầu nói với Kim Phi: "Vũ Dương muốn bổ nhiệm ngài làm thống lĩnh hộ vệ tạm thời, hi vọng ngài đồng ý!"
“Thống lĩnh hộ vệ hả?” Kim Phi dao động.
Theo luật pháp của Đại Khang, hoàng tử và công chúa chỉ được phép có một trăm hộ vệ ở kinh thành.
Nhưng khi một hoàng tử ra ngoài, có thể thành lập ba tiểu đoàn hộ vệ, mỗi tiểu đoàn có tối đa một nghìn người.
Công chúa tuy không có nhiều như hoàng tử nhưng vẫn có thể thành lập một tiểu đoàn hộ vệ để giúp công chúa quản lý đất phong.
Những nhân viên hộ tống cũng được coi là một tổ chức võ lực nhưng họ có nhiều hạn chế.
Ví dụ, không thể mặc áo giáp.
Trên thực tế, dựa theo luật pháp, những người này thậm chí không thể mang vũ khí vào thành.
Các binh lính xung quanh Quảng Nguyên dường như đã nhắm mắt làm ngơ với tiêu cục Trấn Viễn.
Khi đến một nơi như kinh thành, các nhân viên hộ tống sẽ bị khám xét nghiêm ngặt, chỉ có thể để vũ khí và thiết bị của họ bên ngoài thành.
Nếu trở thành thống lĩnh hộ vệ của Cửu công chúa, Kim Phi có thể tùy ý phát huy và trang bị bất cứ thứ gì cũng được.