Đôi mắt cô ấy bình thản và không chút dao động.
Bình tĩnh như thể Kim Phi không phải đang hỏi cô ấy về việc có giết sứ giả Thổ Phiên hay không, mà là canh thịt có ngon hay không.
Một lúc sau, Cửu công chúa bình tĩnh nói: "Tiên sinh, ngài thật sự rất lợi hại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu thủ đoạn của Vũ Dương”.
"Không, điện hạ mới lợi hại!"
Kim Phi kìm nén sự chấn động cực lớn trong lòng, giơ ngón tay cái lên: "Khơi mào cuộc chiến giữa hai nước mà người vẫn có thể bình tĩnh nói cười như thường!"
"Tiên sinh, ngài cho rằng ngoài cách đó ra, vẫn còn cách nào khác sao?"
Cửu công chúa ngả người về phía sau, vẻ mặt cay đắng nói: “Người Thổ Phiên đã nói rõ yêu cầu cống nạp hàng năm. Các vương công đại thần ai nấy đều có tính toán riêng của mình. Phụ hoàng dễ tin người, rất có khả năng ông ấy sẽ đồng ý.
Chỉ riêng Đảng Hạng và Khiết Đan hàng năm đã gần như bóp chết dân chúng, nếu tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên thì dân chúng sẽ không thể sống nổi!"
“Cho nên điện hạ dứt khoát giết chết sứ giả Thổ Phiên, chủ động khơi mào chiến tranh sao?”, Kim Phi nói: “Điện hạ, người đang đánh cược với vận mệnh quốc gia Đại Khang đấy!”
"Ta còn có thể làm gì khác nữa sao?"
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, suy đoán ban đầu của ngài là đúng. Mấy tháng nay, từ khi triều đình muốn tăng thuế, thu thêm lương thực, ba cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra.
Cược một phen có lẽ vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng, nếu không đánh cược, Thổ Phiên nhất định sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, Đại Khang thật sự sẽ kết thúc!"
Kim Phi khẽ gật đầu, không thể không thừa nhận Cửu công chúa nói đúng, cũng rất chân thành.
Cô ấy nói với y nhiều như vậy cũng được coi là dốc hết nỗi lòng.
“Vậy tiếp theo điện hạ định làm gì?”, Kim Phi hỏi.
"Nhân lúc Thổ Phiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ chủ động tấn công!"
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nếu không, cục diện sẽ luôn nằm trong tính toán của Thổ Phiên, Đại Khang sẽ chỉ từng bước một rơi vào vực sâu!"
“Chủ động tấn công, phá vỡ bố cục của Thổ Phiên, điện hạ làm vậy là đúng”.
Kim Phi khẽ gật đầu, hỏi: "Người có nắm chắc phần thắng không?"
"Tiên sinh cũng vừa nói rồi đấy, ta đã đặt cược vận mệnh của Đại Khang, dù không chắc chắn cũng phải đánh!"
Cửu công chúa nói: “Đương nhiên, nếu tiên sinh giúp đỡ sẽ nắm chắc phần thắng hơn”.
"Điện hạ đề cao ta quá rồi!", Kim Phi vội vàng xua tay.
Trước đây y tham chiến là vì để có được tước vị, bây giờ đã có được tước vị, y thực sự không muốn lội vào vũng bùn này nếu không cần thiết.
Không phải y sợ người Thổ Phiên mà là Cửu công chúa hiện giờ đang bí mật khơi mào chiến tranh giữa hai nước mà không báo cho triều đình.
Cho dù đánh thắng, rất có thể cũng sẽ bị triều đình truy cứu trách nhiệm.
Làm không tốt thì có thể sẽ mất đầu.
"Vũ Dương nói đều thật lòng!"
Cửu công chúa nói: “Ta nghe nói ban đầu ở bến đò Kim Xuyên, tiên sinh từng dùng một loại vũ khí tên là súng kíp để giết chết một tên gián điệp. Nếu tiên sinh cung cấp súng kíp cho Vũ Dương, Vũ Dương tin chắc mình có thể thắng trận chiến này!”
"Hóa ra là muốn thứ này à?”
Kim Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
Nhưng cũng không có ý trách tội.
Khi đó có quá nhiều người nhìn thấy y sử dụng súng kíp, dù muốn cũng không giấu được, cho dù Khánh Mộ Lam không nói thì Cửu công chúa cũng nhất định sẽ biết.
Kim Phi cởi súng kíp từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.
"Đây là súng kíp à?"
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
“Đúng vậy”. Khánh Mộ Lam gật đầu: “Lúc đó tiên sinh đã dùng nó để giết tên gián điệp Đảng Hạng”.
"Tiên sinh, súng kíp mạnh đến mức nào?"