Chương 5: Hãy để Thánh Quang chiếu rọi cái Ngôi Làng này! (4)
Thanh Vũ dặn dò cho Ngọc Trang thêm các lưu ý cần thiết trước khi cô ra bên ngoài nói chuyện.
Ngọc Trang tuyên bố cô được Vị Thần Quang Minh ban phước, cô còn sử dụng kỹ năng Quang Minh Hồi Phục miễn phí cho mọi người, giúp bọn họ cảm thấy khỏe mạnh hơn, điều đó trực tiếp chứng minh sức mạnh của thần tích không phải là giả, niềm tin của mọi người cũng đã tăng cao hơn rất nhiều, họ dần dần tản đi, nội tâm thầm quyết định rằng phải đi đến quảng trường vào ngày hôm sau để nghe tuyên bố của Thanh Vũ.
‘’Chuyện gì xảy ra vậy anh Thanh Vũ?’’
Bất chợt, Diêu Hạo đi đến bên cạnh Thanh Vũ rồi khẽ hỏi.
‘’Không có chuyện gì đâu đừng lo lắng.’’
Thanh Vũ thản nhiên trả lời.
‘’À mà, hai người cứ về nhà trước đi, anh còn có chuyện phải làm.’’
‘’Chuyện gì vậy? Để sáng mai không được sao?’’
Diêu Nguyệt ân cần hỏi, vào thời buổi này, mọi người rất ít khi hoạt động về ban đêm, giữ sức cho ngày hôm sau làm việc.
‘’Không được, anh định đi độ hóa những oan hồn kia, việc này không thể chậm trễ.”
Thanh Vũ cười giải thích, vẻ mặt bình tĩnh.
‘’Vậy thì, chúng em về trước đây, anh Thanh Vũ nhớ cẩn thận nhé!’’
Diêu Nguyệt nhu thuận gật đầu, cô còn đổi giọng xưng hô giống như Thanh Vũ, cô nhớ đến khoảng thời gian bị oan hồn ám, đó là một ký ức ám ảnh cô, rất khó để quên đi, vì thế cô rất ủng hộ việc làm của Thanh Vũ, độ hóa các oan hồn.
Diêu Hạo đang ở một bên, cậu ấy lên tiếng nói ra:
‘’Anh Thanh Vũ phải cẩn thận.’’
Hôm nay, khi biết có thể có oan hồn đang ở gần ngôi làng, theo thường thức, dĩ nhiên nó sẽ ở nơi âm khí dày đặc nhất, nơi đó là nghĩa địa, khu vực chôn cất n·gười c·hết.
Thanh Vũ cũng đã hỏi đường đi đến nơi đó từ trước, hắn sử dụng linh lực tạo thành một quả cầu ánh sáng để đi đường, vượt qua bóng đêm u ám và lạnh lẽo, hắn có một chút hiếu kỳ về oan hồn, không biết chúng tồn tại như thế nào, có vẻ như tính cách tò mò này đã khiến Thanh Vũ không suy nghĩ cẩn thận, trực tiếp tìm đến bọn oan hồn.
Nghĩa địa cách ngôi làng khá xa, vì là nơi chôn n·gười c·hết nên không khí nơi rất âm u, xung quanh là những cây cối xanh tươi, nó được người dân trong làng đặt cho cái tên là Tang Thụ vì nó chỉ phát triển xanh tốt gần nơi có n·gười c·hết.
Thanh Vũ bước đi trong rừng cây, đạp lên những cành cây đã bị mục nát, âm thanh rốp rốp liên tục vang lên, đây là lần đầu tiên hắn bước đi một mình trong đêm tối, nhất là ở một khu rừng âm u như thế.
Thanh Vũ bắt đầu có cảm giác không quen, vài cơn gió mạnh thổi lá cây đung đưa phát âm thanh xào xạc, chúng mang theo khí lạnh của mùa đông, nó còn chen lẫn vào các cây của khu rừng thổi mái tóc của Thanh Vũ bay lên, kết hợp với bầu không khí tĩnh mịt, Thanh Vũ liền nổi một lớp da gà, hắn đành phải dùng linh lực bao phủ cơ thể, ngăn cách cái lạnh.
Thanh Vũ tiện tay bẻ đi một cành cây khô đang chắn trước mặt, hắn đưa tầm mắt ra xa và nhìn thấy một khu đất trống, bên trong khu đất là những ngôi mộ cũ kỹ, có hơn một trăm ngôi mộ như thế, một số còn bị tàn phá nặng nề.
Thanh Vũ lập tức đưa linh lực vào đôi mắt, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của Thanh Vũ sáng lên như thể hai viên ngọc, thị giác của hắn được cải thiện triệt để, dễ dàng nhìn xuyên qua màn đêm, tựa như ban ngày.
Thanh Vũ bình tĩnh quan sát các ngôi mộ và phát hiện một số âm khí loãng còn đọng lại cho thấy từng có âm hồn sinh sống ở đây, nó hấp thụ âm khí tỏa ra từ ngôi mộ để mạnh mẽ hơn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà âm hồn đã di chuyển, bỏ lại ngôi nhà của nó, cách di chuyển của nó rất nhanh, giống như một con thú nhỏ đang bị sợ hãi, nó xuyên qua âm khí và để lại một con đường, vì âm khí mờ nhạt nên không thể bù đắp lỗ hỏng đó.
Đến lúc này, Thanh Vũ thở dài ra một hơi, cảm giác vừa kích thích vừa tỉnh ngộ, hắn thật sự rất bất cẩn khi dám tìm đến những sinh vật kỳ lạ âm u có trong thế giới tu luyện.
…
‘’Oan hồn đã đi mất, hiện giờ nơi chôn cất không còn nguy hiểm nữa.”
Thanh Vũ điềm tĩnh nói với Diệu Hạo và Diêu Nguyệt.
“Theo như anh suy đoán thì oan hồn đã bị dọa bởi tia sáng khi nãy, sau đó nó liền nhanh chân bỏ chạy.”
‘’Thật tốt quá, nếu nó đã chạy mất thì chúng ta không cần lo lắng về nó nữa.’’
Diêu Nguyệt cười hoan hô, cô còn vỗ tay nữa, nếu nó cứ ở đó thì dân làng sẽ nguy hiểm, anh Thanh Vũ tất nhiên phải đối đầu với nó giành lại sự yên bình cho ngôi làng. Diêu Nguyệt không muốn nhìn thấy cảnh Thanh Vũ b·ị t·hương.
‘’Đúng vậy, nhưng chúng ta không hề biết nó thực sự đã đi khỏi đây hay chưa, nếu như sau một thời gian nó trở lại thì sao?”
Diêu Hạo nói với nét mặt trầm tư.
“Dù thế nào, chúng ta vẫn đề cao cảnh giác, hai em cứ tập trung tu luyện Quang Minh Thánh Điển, sớm ngày bước vào con đường tu luyện, khi đó chúng ta sẽ không phải sợ oan hồn nữa.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
‘’Nếu lần sau còn gặp oan hồn cũng có thực lực tự bảo vệ bản thân.”
“Vâng, chúng em nhớ kỹ.” Diêu Hạo và Diêu Nguyệt ngưng trọng gật đầu.
Thanh Vũ căn dặn một vài câu, sau đó hắn trở lại căn phòng và tập trung tinh thần tu luyện, dựa theo những gì được viết trong Quang Minh Thánh Điển, Thanh Vũ tự từ hấp thu linh khí có trong trời đất.
Hắn cảm nhận được bên trong cơ thể có một vầng Mặt Trời màu hoàng kim đang tỏa sáng rực rỡ, nó chính là vật tượng trưng cho cảnh giới tu luyện, nơi chứa đựng linh lực, có lẽ vì là Giáo Hoàng, màu sắc của Mặt Trời đó khác với người thường, sự tinh khiết của linh lực đạt đến cấp năm.
Thanh Vũ chìm đắm vào trạng thái tu luyện kỳ lạ, hắn hấp thụ linh khí mỏng manh xung quanh mình, chúng được Quang Minh Thánh Điển vận chuyển vào trong cơ thể, đi qua nhiều vòng, sau cùng chúng chảy vào bên trong Mặt Trời, và Mặt Trời cũng từ từ to lên chứng tỏ cảnh giới của Thanh Vũ đang tăng cao.
Nếu như đạt đến giới hạn, Thanh Vũ liền chạm đến bức tường cảnh giới, cần phải ngưng tụ ra thêm Mặt Trời thứ hai, tích lũy linh lực.
Cùng thời điểm hiện tại, bên ngoài ngôi làng, phía xa xa chính là một cánh đồng hoang vắng, cây cỏ cao đến tận phân nửa người trưởng thành, gió thổi vù vù, có một bóng mờ gần như trong suốt đang lơ lửng giữa không trung, đôi mắt như hai ngọn đèn giữa màn đêm, nó nhìn về hướng ngôi làng, giọng nói khàn đặc:
“Ta sẽ trở lại!”
“Khặc khặc!”
Nó là oan hồn đã bỏ chạy khi cảm ứng được sức mạnh từ tia sáng trắng phóng thẳng vào bầu trời, nó lập tức bỏ chạy vì nhận thấy nguy hiểm ở gần, nó nhanh chóng bay đi rồi biến mất nơi xa, tan vào bóng đêm tăm tối.
Hôm nay, buổi sáng đẹp tinh mơ, một buổi sáng khác so với thường này, các dân làng đang đổ dồn ra bên ngoài đường, bọn họ cùng đi về một hướng, nơi đó là quảng trường trung tâm của ngôi làng, một nơi thích hợp để thông báo.
“Này, tiểu huynh đệ, nhanh chân đi theo bọn ta nào, nghe nói Thanh Vũ đại nhân có chuyện muốn tuyên bố.”
Giữa dòng người tắp nập, có tiếng nói của một người thanh niên vang ra làm cho mọi người xung quanh nhìn lại, cậu ta chính là người thanh niên đã tích cực quảng bá hình ảnh vĩ đại cho Thanh Vũ, cậu ta đang nhìn vào một người rồi dồn dập nói:
“Thanh Vũ đại nhân chính là người đại diện cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu ở thế gian nha, mọi người phải mau lên, nếu còn sẽ chẳng còn chỗ đứng đâu!”
Theo như nhận biết của mọi người, hai từ đại nhân là dành cho những người có địa vị cao, cho nên họ xưng Thanh Vũ là đại nhân.
“Thanh Vũ?! Đó là người vừa vào làng ngay hôm qua phải không?”
“Nghe đồn rằng người này có thể dùng phép thuật thông thiên, rất là mạnh mẽ, còn đuổi luôn cả quỷ ám cô bé Diêu Nguyệt nữa!”
Có người tiếp chuyện, giọng nói ca ngợi, vẻ mặt kính trọng khiến cho những người hiếu kỳ tập trung lại, cả đám cùng nhau giương mắt lên lắng nghe.
“Đúng vậy! Thanh Vũ đại nhân không những phất tay liền chữa bệnh, mà nghe nói còn có thể dùng nhiều phép thuật khác nữa.”
Người thanh niên hưng phấn kể chuyện, giọng nói sùng kính, cậu ta trải qua quá trình ban phước của Vị Thần Quang Minh, trở thành một Tín Sứ, cậu ta biết thêm nhiều thông tin bí mật cho nên mới khen ngợi Thanh Vũ hết lời, hình như nói không còn chưa đủ, cậu ta còn khua tay múa chân để diễn tả.
Người bên cạnh nghe người thanh niên nói vậy, lòng cảm thấy hứng thú, liền nói:
“Tôi cũng phải đi xem thử mới được!”
“Vậy mới đúng chứ, nào huynh đệ, chúng ta đồng hành thôi!”
Người thanh niên tiến lại gần rồi khoát tay lên vai người kia, họ cùng đi với nhau, không một ai nhìn thấy sâu trong đôi mắt của cậu ta là ánh sáng của trí tuệ, nó bị cậu ta che lấp rất tốt.
Quảng trường nằm ở trung tâm ngôi làng, nó được xây dựng để trở thành nơi thông báo các thông tin mới của vương triều, nghe nói, hiện nay vương triều đang rơi vào tình cảnh loạn lạc, một số quan viên trên đường nhận chức bị g·iết hại, lòng người xôn xao.
Quảng trường khá lớn, chiều dài chiều rộng hơn bốn mươi mét, vật liệu là đá xanh thường thấy, nó có thể chứa hơn một ngàn người cùng lúc, rất nhiều người dân đã tập trung, họ yên lặng chờ đợi, bỗng nhiên có vài tiếng kinh hô truyền ra.
“Là ngài Trưởng làng, Lưu Úc!”
“Ông ấy cũng tới đây xem Giáo Hoàng thông báo sao?”
Theo mọi người nhìn lại, đó là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt kiên nghị với máu tóc màu đen, cơ thể khỏe mạnh săn chắc, có thể nhìn thấy từng đường cơ bắp lực lưỡng trên thân hình của ông trong lúc ông mở rộng bước chân đi vào quảng trường.
“Không cần để ý đến ta, ta đến đây để xem náo nhiệt mà thôi!”
Lưu Úc bình tĩnh nói làm mọi người im lặng trở lại.