Chương 17: Hắc Lão Quỷ
“Chiến thắng rồi!”
“Quang Minh Giáo Đình!”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
Người dân hoan hô, âm thanh vang vọng khắp trời đất, đám Hắc Viên đang chiến đấu ngừng động tác, bọn chúng hoảng sợ không thôi, không còn muốn tiếp tục đánh nữa vì Hắc Viên đầu đàn của chúng đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn.
Bỗng nhiên, có một tiếng hét lớn:
“Cùng xông lên, đánh đuổi tất cả đám Hắc Viên này!”
“Xông lên!!”
Lưu Úc là người đầu tiên phóng tới đám Hắc Viên, những thành viên của Giáo Đình phục hồi tinh thần, bọn họ cũng nhào lên với tư thế của người chiến thắng.
Đám Hắc Viên đã loạn, nay thấy kẻ địch thừa thắng g·iết tới, bọn chúng lập tức mất hết ý chí chiến đấu, thế là chúng quay đầu cuống cuồng chạy trốn vào rừng rậm.
“Không cần đuổi theo nữa!” Thanh Vũ nhàn nhạt ra lệnh cho mọi người dừng tay vì sợ họ g·iết thẳng vào rừng, nơi đó là địa bàn của Hắc Viên, nếu như đi vào chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay.
Hắc Viên ở Hắc Viên Sâm Lâm này chỉ là một bầy nhỏ mà thôi, còn có rất nhiều bầy đàn khác, số lượng lớn gấp mấy lần, trong đó không thiếu Hắc Viên cảnh giới cao hơn Trúc Cơ kỳ, thậm chí đạt đến Kết Đan kỳ, bằng người tu luyện Quang Minh Thánh Điển ngưng tụ thành công vầng Mặt Trời thứ ba trong cơ thể.
Vừa nghe lệnh từ Thanh Vũ, mọi người nhanh chóng quay trở lại, bọn họ bắt đám Hắc Viên đang b·ất t·ỉnh rồi trói chúng thật chặt.
“Chúng ta bắt được tổng cộng hơn 140 Hắc Viên.”
“Số n·gười c·hết bên ta là không, số người b·ị t·hương rất nhiều, một số b·ị t·hương nặng cần được chữa trị ngay lập tức.”
Lưu Úc kiểm tra một vòng, ông ta đến báo cáo với Thanh Vũ bằng giọng kính trọng.
Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu nói: “Mời Nguyễn Thanh Đường Chủ trị thương cho họ, còn những Hắc Viên kia thì nhốt chúng lại đi.”
Nguyễn Thanh và một số học đồ trong Luyện Đan Đường chế tạo rất nhiều thuốc trị thương cung cấp cho Thánh Kỵ Sĩ, Thánh Pháp Sư, trong kho còn nhiều nên không sợ thiếu.
“Vâng!” Lưu Úc gật đầu đáp.
Thanh Vũ đi đến gần Lâm Phong, lúc này cậu ta đang nằm trên mặt đất, dáng vẻ mệt mỏi, hơi thở gấp rút, cậu ta đang nghỉ ngơi lấy lại một chút sức lực sau cuộc chiến gian khổ vừa rồi, Thanh Vũ liền đưa cho Lâm Phong uống một giọt Nước Sinh Mệnh, sau khi uống xong thì tình trạng Lâm Phong được cải thiện, v·ết t·hương đang khép lại, nhưng cậu ta cũng cần nghỉ ngơi vài ngày mới bình phục.
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng!” Lâm Phong cố gắng lên tiếng nói.
Thanh Vũ cười khẽ: “Nghỉ ngơi chút đi, cậu làm tốt hơn cả những gì ta mong đợi!”
Lâm Phong thoải mái trả lời: “Chiến đấu vì Giáo Đình là trách nhiệm của tôi!”
Mọi người phân công ra làm việc dọn dẹp chiến trường, chăm sóc người b·ị t·hương, tìm kiếm nơi nhốt đám tù binh Hắc Viên.
Không một ai nhìn thấy có một bóng người đang đứng trên cành cây ở bìa rừng, người này mặc một lớp áo khoác màu đen, còn tỏa ra khí thể màu đen nguy hiểm, hắn đang dòm ngó ngôi làng từ xa, và hắn cũng đã quan sát từ trước khi cả trận chiến của Giáo Đình với Hắc Viên bắt đầu.
“Không ngờ rằng một ngôi làng nhỏ ở vùng hoang dã này lại có thể chiến thắng một đám Hắc Viên.” Người này nói bằng giọng điệu kinh ngạc.
“Mình phải về báo cáo kết quả cho Thành Chủ đại nhân, kế hoạch dùng Hắc Viên đánh bại Quang Minh Giáo Đình đã thất bại triệt để, nhưng chỉ cần Thành Chủ đại nhân tự mình ra tay thì chúng có chạy đằng trời cũng không thoát!”
Người mặc áo đen lẩm bẩm với thái độ khinh thường Quang Minh Giáo Đình, tôn sùng vị Thành Chủ.
“Đúng vậy nha!” Bỗng dưng, một giọng nói thỏ thẻ vang bên cạnh người mặc áo đen làm hắn ta sởn cả gai óc.
“Chỉ cần Thành Chủ của Không Yên Thành chịu ra trận thì có thể dẹp yên.”
“Nhưng ngươi không có cơ hội quay về báo cáo nữa rồi!” Tiếng nói ngày một toát ra cảm giác tà ác cực độ.
Người mặc áo đen nuốt một ngụm nước bọt, hắn quay người nhìn vào một bên, không biết từ bao giờ, một người đã đứng ngay bên cạnh hắn, đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, đôi mắt của ông lão trông rất đáng sợ, ông ta đang nhìn thẳng vào ngôi làng cách đây không xa.
“Ngươi, ngươi là Hắc Lão Quỷ!”
Người mặc áo đen kinh hoàng, nét mặt sợ hãi, hắn lập tức quay người bỏ chạy bằng tất cả tốc độ, cảnh giới của hắn đã đạt đến nửa bước Trúc Cơ, linh lực của hắn làm chấn động cả một khu vực.
Hắc Lão Quỷ cười nhe răng: “Chính là lão quỷ ta đây, không thể ngờ rằng ngươi lại nhận biết thân phận của lão quỷ!”
“Bây giờ thì ngươi có thể đi c·hết rồi!”
Ông lão vừa nói xong thì đưa một ngón tay ra ngoài chỉ thẳng vào người mặc áo đen, một cái đầu lâu hiện ra rồi dùng sức hút về phía người áo đen.
“Không!!”
Người áo đen bị lực hút tác động nên không thể chạy trốn, ngược lại hắn còn đang bay ngược vào trong miệng của cái đầu lâu, âm thanh nhai nuốt lạnh người phát ra, vài giây sau, cái đầu lâu biến thành khí thể màu đen bay vào trong người Hắc Lão Quỷ, ông ta chép miệng vài cái rồi nói:
“Hương vị máu thịt của tu sĩ quá tuyệt vời, nhất là tu sĩ cảnh giới nước bước Trúc Cơ này càng ngon hơn nữa, lâu rồi lão quỷ ta chưa được thưởng thức, tất cả tại tên Thành Chủ đáng ghét kia, lão quỷ ta thề phải băm hắn thành ngàn mảnh để bao bánh bao ăn!!”
Hắc Lão Quỷ giận dữ lẩm bẩm, sau đó ông ta dời tầm mắt vào ngôi làng:
“Thật là nhiều máu thịt tươi mới, có cả Hắc Viên cảnh giới Trúc Cơ kỳ, haha, lần này lão quỷ ta được chén một bữa no say rồi!”
“Lão quỷ ta đến đây!!”
Thanh Vũ đang bận rộn làm việc cùng người dân, bất chợt hắn nhận thấy một luồng linh áp bộc phát ra từ phía khu rừng, linh áp này đạt đến nửa bước Trúc Cơ kỳ, nhưng ngay sau đó lại nghe thêm một tiếng hét thảm, Thanh Vũ ngừng làm việc, hắn lập tức ra hiệu cho mọi người cảnh giác.
Ít phút sau, một bóng người bay ra từ khu rừng, một ông lão lớn tuổi tỏa ra cảm giác tà ác cay nghiệt, linh áp mạnh hơn nửa bước Trúc Cơ kỳ rất nhiều, có thể là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trở lên.
Hắc Lão Quỷ thong thả bước đi, chân hắn giẫm lên không khí như chỗ đất bằng, hắn hứng thú đánh giá ngôi làng, đối với hắn, ngôi làng này chỉ là một bữa tiệc máu thịt thịnh soạn, hắn đã ăn không biết bao nhiêu bữa tiệc giống thế rồi, nếu như hắn không b·ị t·ruy s·át bởi tu sĩ của Không Vũ Quốc thì cảnh giới của hắn đã đạt Trúc Cơ đỉnh phong từ lâu.
Hắc Lão Quỷ tu luyện pháp thuật đặc thù, hắn tìm thấy nó trong một động phủ tu luyện của tu sĩ, tu sĩ thường tạo ra một nơi để tập trung tu luyện đột phá cảnh giới gọi là động phủ, bên trong động phủ rộng lớn toàn là xương trắng của loài người, của yêu tộc, già trẻ nam nữ có đủ.
Hắn lục tung động phủ để tìm kiếm bảo vật, sau đó hắn tìm thấy một quyển pháp thuật trên một bộ xương ở giữa, pháp thuật tu luyện theo cách thức tà ác cùng cực, ăn tươi nuốt sống máu thịt của sinh linh để gia tăng sức mạnh bản thân, hắn chỉ cần không ngừng ăn là cảnh giới tăng nhanh như gió.
Cũng vì tu luyện pháp thuật ác độc như thế nên Hắc Lão Quỷ biến thành t·ội p·hạm bị truy nã, đi đến đâu cũng có người đòi chém c·hết hắn, một ngày nọ, Hắc Lão Quỷ b·ị đ·ánh trọng thương, hắn chạy trốn vào Hắc Viên Sâm Lâm để chữa thương, hắn vô tình cảm nhận các chấn động từ trận chiến giữa Giáo Đình và Hắc Viên nên tìm đến, hắn muốn nhân cơ hội hai bên đánh nhau sống c·hết để hưởng lợi sau cùng, cắn nuốt hết sạch máu thịt.
Hắc Lão Quỷ thấy Hắc Viên đều đã bị trói lại, không thể gây hại, còn kẻ đánh bại Hắc Viên đầu đàn thì b·ị t·hương nặng chẳng thể nào đứng dậy chiến đấu tiếp được nữa, khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắn, hắn dõng dạc nói ra:
“Ta là Hắc Thu, một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, hôm nay chúng ta gặp nhau nghĩa là có duyên, bản tọa muốn ban tặng cho các ngươi một tạo hóa lớn!”
Hắc Lão Quỷ vừa nói vừa tỏa ra linh áp đặt lên người tất cả người dân, Thanh Vũ chịu đựng áp lực khổng lồ, mặt đất xung quanh lún xuống, hầu hết người dân đều bị ép tới nằm dài trên mặt đất không thể đứng lên.
Người có thể đứng dưới áp lực từ Hắc Lão Quỷ lúc bấy giờ chỉ còn có Thanh Vũ, Ngọc Trang, Lưu Úc, trạng thái Lưu Úc xấu nhất, gương mặt trắng bệch, đôi chân run rẩy kịch liệt.
“Linh áp này… còn mạnh hơn cả Thành Chủ của Không Yên Thành, đây là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!”
Thanh Vũ suy nghĩ nhanh trong đầu, Hắc Lão Quỷ đến đây với thái độ bề trên rất quá đáng, không thể nào là người tốt.
“Tiền bối cần chúng tôi làm việc gì sao?”
Hắc Lão Quỷ nghe thấy câu hỏi hết sức bình tĩnh từ Thanh Vũ, hắn không khỏi tán thưởng Thanh Vũ, một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ bé cũng có thể tỉnh táo trước áp lực của hắn, tiềm năng này đáng khen ngợi.
Hắc Lão Quỷ thản nhiên nói: “Tốt! Chỉ cần các ngươi làm theo lời bản tọa thì bản tọa sẽ trao tặng các ngươi một cơ duyên tu tiên!”
Thanh Vũ khẽ hỏi: “Tiền bối muốn gì từ chúng tôi?”
Hắc Lão Quỷ lập tức đáp: “Ta muốn toàn bộ số nước thần kỳ mà ngươi đã sử dụng trước đó.”
Thanh Vũ điềm tĩnh gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Dùng một chút Nước Sinh Mệnh đuổi ông lão hung hăng này đi cũng đáng giá.
Cảnh giới ông lão rất cao, nếu như khai chiến thì người dân ở đây sẽ gặp nguy hiểm cho nên Thanh Vũ chọn cách thỏa thuận hòa bình.
Giọng nói của Hắc Lão Quỷ lại vang lên: “Ta còn muốn tất cả công pháp tu luyện của các ngươi, kèm theo toàn bộ số Hắc Viên bị các ngươi bắt giữ, à mà, ta còn muốn tất cả dân làng ở đây nữa, hôm nay bản tọa đang b·ị t·hương nên cần máu thịt để bồi bổ, ta cho phép toàn bộ các ngươi làm thức ăn trong miệng của ta!”
Thanh Vũ nhíu mày nói: “Tiền bối, đùa như vậy không vui đâu!”
Yêu cầu của ông lão này ngày càng khiến Thanh Vũ khó chịu, tu sĩ tu luyện lâu năm của thế giới này đều giống thế sao?
Hắc Lão Quỷ không thèm đế ý tới Thanh Vũ, hắn cao giọng nói ra với ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, lực áp bách tăng mạnh:
“Cô gái trẻ này không tệ, có thể làm lô đỉnh tu luyện cho bản tọa, còn thiếu niên này nữa, trong người chứa nhiều năng lượng tinh khiết, bản tọa muốn hết!”
“Chỉ cần ngươi làm theo ý bản tọa, bản tọa sẽ ban cho ngươi tạo hóa lớn mà ngươi không thể tưởng tượng ra được, đó là làm một con chó bên ngoài bản tọa!”