Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Minh Thánh Thổ

Chương 15: Giáo Đình và Hắc Viên tộc




Chương 15: Giáo Đình và Hắc Viên tộc

Thêm nhiều Hắc Viên liên tục xuất hiện từ trong rừng rậm, chốc lát sau, số lượng lên tới 300 Hắc Viên, chúng dàn chiến trận tạo ra áp lực nặng nề, nhất là ánh mắt của chúng thể hiện sự hận thù không đội trời chung với loài người.

Bầu không khí ngột ngạt, toàn bộ người dân bị ảnh hưởng, hô hấp của họ nặng trĩu, nhịp tim đập tăng tốc, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi, nếu như không có đội Thánh Kỵ Sĩ đứng trước thì họ đã bỏ v·ũ k·hí xuống rồi bỏ chạy khỏi chỗ nguy hiểm này rồi.

Một trăm Thánh Kỵ Sĩ dàn trận trước tường thành như thể một tấm khiên che chắn cho cả ngôi làng, họ hứng chịu áp lực mạnh mẽ từ Hắc Viên nhưng họ vẫn không hề nao núng, sau khi nếm trải các trận chiến sống còn đẫm máu với đám hung thú thì họ thừa sức hiểu rằng, sợ hãi trước kẻ địch là điều ngu xuẩn nhất, chỉ có chiến đấu đến cuối mới là con đường sống duy nhất.

Hơn một trăm Thánh Pháp Sư đứng nghiêm chỉnh ở trên tường thành, nhiệm vụ của họ là hỗ trợ Thánh Kỵ Sĩ từ đằng sau bằng các loại pháp thuật họ học được.

Hắc Viên dẫn đầu đưa ánh mắt dữ tợn nhìn lên tường thành, ánh mắt của nó v·a c·hạm với ánh mắt của Thanh VŨ, sát khí nồng nặc như thể biến thành thực chất, nó phát ra khí thế cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ tạo ra các đợt gió mạnh làm cành cây lung lay, còn thổi bay đất đá, chỉ một mình nó thôi đã tạo ra áp lực kinh hoàng làm người dân hốt hoảng.

Rắc rắc!

Bộ áp giáp làm từ sắt phát ra âm thanh vang dội, hơn một trăm Thánh Kỵ Sĩ bị luồng áp lực vô hình kia đẩy lùi ra sau vài bước mới ổn định.

‘’Hừ! Chỉ là một đám yêu mà lại dám làm càn ở đây sao?”

Bất chợt một giọng nói cuồng dã vang lên, cùng lúc đó một người bay lên bầu trời rồi đứng lơ lửng giữa không trung, làn tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió.

‘’Đó là Lâm Phong!”

“Anh ta là một trong những người mạnh nhất trong Giáo Đình tại thời điểm này.”

Người dân bên dưới lập tức nhận ra thân phận của người vừa ra mặt, một mình Lâm Phong chống chọi với cả bầy Hắc Viên hung hãn, nội tâm của người dân không khỏi cảm thấy kính phục Lâm Phong, họ không có đủ dũng khí cũng như thực lực để làm giống thế.

Hắc Viên dẫn đầu đưa đôi mắt quét về phía Lâm Phong, sau nó vừa rống lớn vừa dùng đôi tay đập mạnh vào ngực tạo ra tiếng động đùng đùng.

“GÀO!!”

Hắc Viên tạo ra một luồng yêu lực khổng lồ nhắm thẳng vào Lâm Phong, mục đích của nó là đánh cho Lâm Phong rơi xuống mặt đất, một tu sĩ nhân loại nhỏ bé cũng vọng tưởng chống lại nó, không biết trời cao đất dày là gì.



Lâm Phong hứng chịu áp lực nên cả cơ thể cậu nặng nề, cậu phải cố gắng lắm mới đứng vững được, cậu không phải là loại người nhẫn nhục chịu đựng, nếu Hắc Viên đã muốn đấu vậy thì Lâm Phong sẵn sàng theo tới cùng.

Lâm Phong hét lớn: “Trò khỉ!”

Ngay sau đó, Lâm Phong phất tay một cái tạo ra một lớp không khí bảo vệ xung quanh mình, nó còn ngăn cản hết luồng áp lực kia nữa.

Không ngừng lại ở đó, Lâm Phong lại tiếp tục hành động bằng cách đưa một ngón tay chỉ thẳng vào Hắc Viên, linh lực của Lâm Phong lập tức biến thành hàng loạt phong nhận sắc bén phóng tới Hắc Viên.

Hắc Viên dẫn đầu nhìn thấy Lâm Phong t·ấn c·ông, việc này không khác gì Lâm Phong đang khiêu khích uy nghiêm của nó, thế là bàn tay nó siết chặt lại rồi đấm ra một quyền

Ầm!

Một quyền của Hắc Viên trực tiếp v·a c·hạm với phong nhận tạo thành một luồng sóng chấn động thổi ra bốn phương tám hướng, nó lật lung một lớp đất tạo thành bụi mù, Hắc Viên không hề b·ị t·hương.

Ngọc Trang thản nhiên kết luật: “Sức mạnh ngang nhau!”

“Gào!”

Hắc Viên nóng tính, nó vừa rống giận vừa lao nhanh về phía Lâm Phong, 300 Hắc Viên còn lại liền theo sau thủ lĩnh, cảnh giới trung bình của chúng là Luyện Khí kỳ tầng thứ 4 trở lên, mục tiêu của chúng là phá hủy ngôi làng nhân loại trước mặt.

Chiến ý của Lâm Phong dạt dào khi thấy Hắc Viên dẫn đầu chọn cậu làm đối thủ, cậu lập tức bay sang một bên khác, cậu không muốn trận chiến giữa cậu và Hắc Viên bị gò bó, cũng như không muốn nó ảnh hưởng gây ngộ hại người dân trong lòng, Hắc Viên nhanh chóng đuổi theo sau Lâm Phong.

Hơn 300 Hắc Viên gào thét đâm sầm về phía tường thành, đội Thánh Kỵ Sĩ đứng vững chặn đường chúng.

‘’Thánh Quang Hộ Thể!”

Bên trên tường thành, Thánh Pháp Sư nhanh chóng sử dụng kỹ năng, họ tạo một lớp giáp ánh sáng bao phủ toàn bộ Thánh Kỵ Sĩ giúp bọn họ tăng cao phòng ngự.



Ầm! Ầm!

Đám Hắc Viên trùng kích vào Thánh Kỵ Sĩ, âm thanh nặng nề vang lên liên hồi, trận hỗn chiến nổ ra!

Bụi mù bao phủ, lớp phòng ngự từ pháp thuật chỉ chịu đựng trong chốc lát rồi sụp đổ thành các mảnh ánh sáng, các Thánh Kỵ Sĩ dùng hết sức mạnh nhào tới đấm đá liên tung vào Hắc Viên trước mắt, thân thể của họ rất cứng rắn không thua kém gì Hắc Viên nên trận chiến này trông rất thảm khốc.

Một Tiểu Đội Trưởng đá bay một Hắc Viên ra sau mấy mét, trên đường bay thì nó đụng trúng làm ngã rất nhiều Hắc Viên khác.

Một Thánh Kỵ Sĩ bị trúng đòn, miệng phun máu tươi, vẻ mặt đau đớn tột độ, nhưng không chờ đợi lâu, các Thánh Pháp Sư lập tức dùng pháp thuật hỗ trợ giúp Thánh Kỵ Sĩ này hồi phục v·ết t·hương để có thể tiếp tục chiến đấu.

Chiến trường nhìn từ xa thì rất hỗn loạn nhưng thực chất các Thánh Kỵ Sĩ đang phối hợp với nhau theo một đội hình phòng thủ, bọn họ tuyệt đối không cho phép một Hắc Viên nào vượt qua rào chắn thịt mà họ xây dựng.

Huống chi còn có thêm các Thánh Pháp Sư đang liều mạng dùng pháp thuật hỗ trợ từ đằng sau.

Hắc Viên không có tổ chức t·ấn c·ông theo đội, bọn chúng chiến đấu theo cảm tính, đấu đá lung tung nên tạm thời chúng không thể công phá được đội hình của Thánh Kỵ Sĩ mặc dù chúng chiếm lợi thế về số lượng.

Thân là một Quân Đoàn Trưởng, Lưu Úc cũng tham gia trận chiến cùng Thánh Kỵ Sĩ, sức mạnh của ông quá vượt trội nên mỗi một đòn đều khiến một Hắc Viên nằm la liệt, không thể gượng dậy nổi, mỗi khi thấy nơi nào chuẩn bị thất thủ thì Lưu Úc lập tức chạy tới ổn định cục diện.

Thánh Pháp Sư dùng rất nhiều loại kỹ năng như Thánh Quang Hộ Thể, Thánh Quang Trói Buộc, Thánh Quang Hồi Phục, nhưng vì chiến đấu ở tần số cao như này, bọn họ phải dùng nhiều pháp thuật nên lượng linh lực trong cơ thể tiêu hao cực kỳ nhanh, chẳng lâu sau thì họ sẽ cạn kiệt linh lực, không thể tiếp tục dùng kỹ năng nữa.

Ngọc Trang đã tính toán trước tới trường hợp của Thánh Pháp Sư, cho nên Ngọc Trang yêu cầu Thánh Vu mua Sinh Mệnh Chi Thủy rồi pha loãng vào nước, tạo thành một loại nước chứa nhiều linh lực cùng với sức sống, các Thánh Pháp Sư sau khi cảm thấy không ổn thì lùi ra sau uống nước bổ sung năng lượng, chỉ cần qua vài giây là đủ hồi phục năm mươi phần trăm rồi.

Hắc Viên là yêu tộc bá chủ Hắc Viên Sâm Lâm, từ đó đến nay không có đối thủ, cuộc sống yên bình, không thích tranh đấu máu me, trừ những lần chiến đấu phân thứ hạng trong tộc ra thì chúng ít khi chiến đấu sống còn, vì vậy động tác của chúng lúng túng, không nhịp nhàng, chúng dần dần bị đẩy lùi.

Chiến tranh là một cỗ máy hút tiền không đáy, điểm tín ngưỡng trong nửa tháng dùng hết vào Sinh Mệnh Chi Thủy, đánh nhau chưa được bao lâu thì Sinh Mệnh Chi Thủy đã gần như hết sạch, tất cả bởi vì đám Hắc Viên đáng ghét tự dưng t·ấn c·ông vào làng.

Vừa tiêu hao tiền tài, vừa làm người dân b·ị t·hương, Ngọc Trang cảm thấy tức giận không thôi, cô liền xông ra ngoài tường thành chiến đấu bên cạnh các Thánh Kỵ Sĩ, sức mạnh của cô quá áp đảo, chỉ cần dùng một chút linh lực tạo thành các cột ánh sáng linh lực là đủ đánh bay Hắc Viên.

Thanh Vũ tiếp bước theo Ngọc Trang, sự xuất hiện của Thanh Vũ làm sĩ khí mọi người tăng cao, ai nấy đều ra sức chiến đấu gấp mấy lần.

“Ngài Giáo Hoàng đang ở bên cạnh chúng ta!”



“Giết! Giết! Đánh đuổi đám Hắc Viên khốn kiếp này ra khỏi nhà của chúng ta!”

“Cùng nhau xông lên!”

Đám Hắc Viên bị đẩy lùi càng nhanh hơn nữa, nhưng trong đó một số Hắc Viên cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn là một vấn đề lớn, chúng liên tục đánh bay nhiều Thánh Kỵ Sĩ làm họ b·ị t·hương nặng đành phải rút lui khỏi vòng chiến.

Các Hắc Viên như thế trở thành mục tiêu chính của Thanh Vũ, Ngọc Trang và Lưu Úc, bọn họ phải loại trừ chúng thật nhanh để tránh tình trạng Hắc Viên lật ngược thế trận.

“Quang Minh Thánh Kiếm!”

Ngọc Trang kết pháp quyết, cô tạo ra một thanh kiếm ánh sáng chém thẳng vào một Hắc Viên trong khi nó đang đấu đá đánh cho một số Thánh Kỵ Sĩ trọng thương.

“GÀO!”

Hắc Viên vừa nhìn thấy thanh kiếm ánh sáng nhắm vào mình, nó không sợ hãi, nét mặt hung hãn không s·ợ c·hết, nó gào thét rồi nhào tới muốn phá vỡ pháp thuật của Ngọc Trang.

Cú đấm mạnh của Hắc Viên đánh trúng vào thanh kiếm, nhưng không ngờ rằng sức mạnh của thanh kiếm quá lớn khiến Hắc Viên bay ngược ra sau mấy chục mét, kéo theo mấy Hắc Viên khác, cả đám b·ất t·ỉnh tại chỗ.

Ngọc Trang tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của cô, chỉ cần một Hắc Viên nào thể hiện một cách nổi trội thì cô sẽ t·ấn c·ông đánh bại nó, cô không nhắm vào Hắc Viên bình thường, Thanh Vũ từng nhắc nhở Ngọc Trang rằng đây là một cơ hội tốt để Thánh Kỵ Sĩ, Thánh Pháp Sư rèn luyện ra kinh nghiệm thực chiến, còn thể hiện sức mạnh của Giáo Đình cho người dân chiêm ngưỡng.

Lưu Úc là một Quân Đoàn Trưởng, ông được cung cấp nhiều tài nguyên tu luyện nên cảnh giới tăng lên nhanh, giờ đây cảnh giới của ông là Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu đúc ra từ nhiều năm xông pha thế giới bên ngoài, cùng sự giúp đỡ của Quang Minh Giáo Điển, Lưu Úc dư sức đánh bại Hắc Viên cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn.

Thành viên Giáo Đình chiến đấu kiên cường, tinh thần bất khuất làm người dân cảm động, bọn họ liền hò hét cổ vũ nồng nhiệt:

“Cố lên!”

“Mọi người là tấm gương của chúng tôi!”

“Đánh bại hết đám Hắc Viên kia đi nào!!”

Mặc dù chiếm lợi thế nhưng mọi người không cảm thấy vui mừng, bọn họ biết rằng trận chiến quyết định kết quả chung nằm ở một bên khác, đó là trận chiến giữa Lâm Phong cùng Hắc Viên dẫn đầu, cũng là Hắc Viên có cảnh giới cao nhất, mạnh nhất bộ tộc.