Chương 14: Yên bình trước cơn bão
Ngày hôm sau, Thanh Vũ cảm nhận bản thân đã đạt đến giới hạn chứa đựng linh khí của vầng Mặt Trời thứ nhất trong cơ thể, nghĩa là hắn đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn, số lượng Tín Đố tăng lên theo từng ngày nhờ vào các Thánh Đồ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của họ, đó là truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh của Quang Minh Giáo Đình.
Thanh Vũ lấy một viên Trúc Cơ Đan ra rồi sử dụng, hắn muốn dùng nó tiếp tục tăng lên đẳng cấp của linh lực, sau một hồi chật vật, Thanh Vũ hoàn thành, linh lực đạt đến cấp độ 8.
Cùng lúc này, vài tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài, Thanh Vũ từ tốn nói ra:
“Mời vào!”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lâm Phong bước vào căn phòng, cậu ta đưa cho Thanh Vũ một tờ giấy ghi chép, sau đó Lâm Phong nói ra:
“Thưa Giáo Hoàng, đây là những thông tin tôi thẩm vấn được từ bọn chúng, mời ngài xem xét.”
Thanh Vũ đưa tay ra lấy tờ giấy rồi đọc thoáng qua, hai người mặc áo đen đều khai như nhau, họ được cử đi bởi thiếu chủ của Không Yên Thành, nhiệm vụ của họ là điều tra sự việc đang diễn ra tại ngôi làng này, chính xác hơn là điều tra Quang Minh Giáo Đình, thiếu chủ của hai người họ còn cho phép họ giải quyết ngay tại chỗ luôn, vì vậy họ mới đột kích Thanh Vũ, không ngờ rằng Lâm Phong lại đánh bại phá vỡ kế hoạch của hai người họ.
Thiếu chủ của Không Yên Thành là con trai của Không Yên Thành Chủ, có lẽ vì ham công nên đã ra lệnh như thế, Thanh Vũ suy đi tính lại trong giây lát, hắn lấy ra hai mươi viên Linh Thạch hạ phẩm đưa cho Lâm Phong xem như phần thưởng:
“Lâm Phong, cậu làm rất tốt, hãy nhận lấy phần thưởng này để tu luyện.”
‘’Vâng, Lâm Phong cảm ơn Giáo Hoàng rất nhiều!” Lâm Phong vui vẻ nhận lấy, mấy viên Linh Thạch này làm cậu cảm thấy sảng khoái trong lòng, không uổng công cậu bỏ thời gian ra làm việc ở dưới hầm ngục.
Sau khi Lâm Phong rời đi, Thanh Vũ suy nghĩ trong lòng: “Phải mau chóng đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, tính theo tốc độ tích lũy điểm tín ngưỡng như giờ thì chỉ cần vài ngày nữa là mình có thể mua thêm được một viên Trúc Cơ Đan, khi đó thì áp lực từ Không Yên Thành cũng giảm bớt đi phần nào!”
Thiếu chủ của Không Yên Thành đã nhắm tới Giáo Đình, điều này nghĩa là Thành Chủ của Không Yên Thành cũng đã biết về Giáo Đình, một thế lực ngang nhiên chiếm lấy ngôi làng nằm trong lãnh địa của thành trì, chắc chắn rằng Thành Chủ kia không thể nào tha thứ cho Giáo Đình.
Thanh Vũ cười khổ, cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp, không thể nào chống lại con quái vật khổng lồ là một thành trì lớn thì đừng nói gì đến cả một quốc gia Không Vũ mạnh mẽ.
Một thiếu chủ nhỏ nhoi của Không Yên Thành đã có thể cử hai tu sĩ Luyện Khí kỳ viên mãn thì đủ biết nội tình của họ khổng lồ tới mức nào rồi.
Theo như tin tức Thanh Vũ biết được thì Không Vũ Quốc có 27 thành trì, lại chia đều theo hai phe, một bên ủng hộ Quốc Vương đương nhiệm là Không Bá Hưng, một bên thì đối lập Quốc Vương gọi là phe liên minh, sóng ngầm cuồn cuộn, đấu đá ác liệt.
Trong tình hình hiện tại, nếu như có một thế lực thứ ba chen ngang vào quốc gia này thì chắc chắn rằng hai phe kia sẽ đồng tâm hiệp lực đánh đuổi, hủy diệt thế lực thứ ba đó hoặc là cố gắng câu kéo làm đồng minh, nhưng với điều kiện thế lực thứ ba đủ mạnh khiến hai phe dè chừng, không dám làm bậy, nói chung thì không có sức mạnh thì chẳng là cái thá gì cả.
“Giáo Đình hiện giờ không quá yếu, cũng không quá mạnh, dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ có t·ấn c·ông tới đây thì cũng không thể làm được gì Giáo Đình.” Thanh Vũ suy tư, hắn nghĩ đến Ngọc Trang, cô gái này sở hữu một tài năng trời ban khiến người khác hâm mộ cùng cực, thể chất quá mạnh mẽ, mạnh tới độ người khác giận sôi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, người dân trong làng quen thuộc cuộc sống mới, một đội Thánh Kỵ Sĩ luôn luôn đi tuàn tra trong khắp ngõ ngách của ngôi làng để giữ gìn trị an, trên đường cái hay trong hẻm nhỏ đều không còn bóng người nằm la liệt chờ đợi sự cứu giúp hay các trẻ nhỏ mồ côi nữa, dưới các chính sách hỗ trợ từ Giáo Đình, ngôi làng đang phát triển thần tốc, chuyển biến từng ngày đều rất rõ rệt.
Người người tu luyện, Giáo Đình cho phép toàn bộ người dân, kể cả người không phải Tín Đồ học hỏi từ quyển sách tu luyện để có thể đạt đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ, đồng nghĩa ngưng tụ một vầng Mặt Trời thứ hai trong cơ thể.
Một trăm thành viên Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn nhờ vào tài nguyên tu luyện cung cấp bởi GIáo Đình nên tốc độ tu luyện tăng mạnh, vượt qua người thường gấp mấy chục lần, cảnh giới trung bình đạt đến Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, Tiểu Đội Trưởng chỉ huy mười thành viên đạt đến Luyện Khí tầng thứ năm chuẩn bị đột phá.
Bắt đầu từ vài ngày trước, Lưu Úc đưa ra một quyết định mạnh mẽ đó là các tiểu đội phải tiến vào rừng sâu để săn g·iết hung thú gây hại, cho nên mỗi ngày có năm tiểu đội cùng nhau đi vào rừng thực hiện nhiệm vụ, bên cạnh việc thu được thịt hung thú chưa đầy linh khí ra còn thu thập được các loại thảo dược.
Sau khi trải qua nhiều cuộc chiến nguy hiểm với dám hung thú thì vẻ mặt non nớt của các thành viên trong đội đã biến mất, đây là một cách rèn luyện nguy hiểm cảm nhưng đem lại hiệu quả tốt.
Vào ngày hôm nay, Diêu Hạo là người dẫn đội hai mươi người vào rừng chém g·iết hung thú, bước chân của họ nhỏ nhẹ không tạo ra tiếng động, hơi thở đồng đều, tinh thần rất tập trung, đôi mắt luôn luôn quan sát từng chi tiết nhỏ nhất để đề phòng nguy hiểm, đây là kỹ năng sinh tồn giữa rừng già mà họ học được sau khi bị thua thiệt nhiều lần bởi đám hung thú ranh mãnh.
Thời trước, ngôi làng có nhiều thợ săn lão luyện, nhưng họ lại không dám đặt chân vào rừng sâu bởi vì càng vào sâu thì hung thú càng mạnh mẽ, người bình thường không thể nào sống sót nếu đụng độ với chúng.
Nhóm Diêu Hạo đi sâu vào rừng 30 km, không gian màu xanh lá cây yên tĩnh, chỉ có vài tiếng côn trùng đang kêu lên inh ỏi, vẻ ngoài của khu rừng đáng sợ này luôn giống thế, nếu tu sĩ mạnh mẽ dùng thần thức quan sát thì sẽ cảm nhận được rất nhiều sát khí đáng sợ từ đám hung thú đang ẩn nấp, đặc biệt các sát khí đó đều rất bình tĩnh vì được chủ nhân điều khiển một cách hoàn hảo.
Diêu Hạo gạt đi một cánh cây cản đường, cậu ta nhíu mày lẩm bẩm: “Mùi máu tươi?”
Diêu Hạo liền ra hiệu cho đồng đội nhanh chân theo sau cậu, vừa đi vừa ngửi mùi máu để tìm kiếm ra con đường chính xác nhất.
Một vài phút trôi qua, Diêu Hạo nhìn thấy một con báo lớn đ·ã c·hết, cơ thể hoàn hảo không b·ị t·hương, v·ết t·hương chí mạng ở trên cỗ là một đường cắt bằng vật sắc bén, vết cắt này rất ngọt, không có dấu vết chiến đấu thảm khốc nào, con báo đã bị g·iết bằng một đường cắt bằng dao kia.
Diêu Hạo cúi người xuống bắt đầu kiểm tra t·hi t·hể con báo, sau đó cậu đưa ra kết luận:
“Vết thương trên cổ do kiếm gây ra, có vẻ như trong khu rừng này không chỉ có một mình chúng ta mà thôi, đây là một tu sĩ mạnh mẽ có thể g·iết c·hết con báo bằng tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy trong nháy mắt.”
“Đâylà một việc nghiêm trọng nằm ngoài dự tín, hôm nay chúng ta không đi săn nữa, chúng ta phải mau quay về thông báo cho Giáo Hoàng biết, mọi người có ý kiến gì không?”
Diêu Hạo nghiêm túc hỏi, các thành viên trong đội gật đầu đồng ý, một tu sĩ thần bí trong khu rừng làm họ cảm thấy không thoải mái, dù hai mươi người họ cùng chiến đấu với con báo kia thì cũng vất vả lắm mới chém g·iết được, mà tu sĩ kia chỉ cần một đòn là đủ.
Tuân Vu cũng đi cùng Diêu Hạo, cậu ta đột nhiên phát hiện một cành cây có dấu vết chân, cậu vội vàng tiến lên kiếm tra rồi nói:
“Dấu vết chân này chứng tỏ tu sĩ thần bí kia đang đi sâu vào rừng.”
Diêu Hạo gật đầu nói:
“Tuân Vu quan sát rất tốt, sâu trong rừng kia là địa bàn của Hắc Viên, xem ra kẻ này nhắm vào Hắc Viên, nhưng chúng ta cũng phải phòng bị trước để tránh hiểm họa bất ngờ!”
…
Diêu Hào vừa về tới ngôi làng liền tìm đến Lưu Úc để nói hết mọi chuyện, Lưu Úc vội vàng chạy đến tìm Thanh Vũ để báo cáo.
Thanh Vũ nghĩ rằng chuyện lạ thường bên trong Hắc Viên Sâm Lâm không đơn giản, hắn cao giọng nói:
“Truyền lệnh của Giáo Hoàng, tất cả Tín Đồ lập tức ngừng hoạt động săn bắt trong rừng, đề cao cảnh giác, nhất là các Thánh Kỵ Sĩ hãy chuẩn bị tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào!”
‘’Vâng thưa Giáo Hoàng!’’ Lưu Úc nghiêm nghị đáp.
Thanh Vũ cảm thấy bất an trong lòng, giống như có một con quái vật ẩn trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhiều ngày trước là thiếu chủ của Không Yên Thành, nói không chừng kẻ mang đến tai họa cho Giáo Đình tiếp theo chính là Thành Chủ của Không Yên Thành.
Thành Chủ tu luyện lâu năm, cảnh giới thấp nhất là Trúc Cơ trung kỳ, nếu như hắn tự mình đến ngôi làng t·ấn c·ông Giáo Đình thì sẽ là một rắc rối lớn, còn có thêm đám thuộc hạ của Không Yên Thành nữa, nhưng mà một Thánh Chủ rất ít khi ra khỏi thành trì, dù sao các thế lực thù địch vẫn đang dòm ngó, chờ đợi cơ hội đạp đổ Thành Chủ.
Mặt Trời ngã về phía tây, bóng đêm dần dần phủ xuống, Mặt Trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc mỹ lệ chiếu xuống bao phủ ngôi làng, cảnh vật tĩnh lặng, hầu hết mọi người đang say giấc nồng.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ vọng ra từ phía sâu trong Hắc Viên Sâm Lâm:
‘’GÀO!!”
‘’GÀO!!”
Âm thanh rống giận này càng lúc càng tăng lên, tần số ngày càng dồn dập, quan trọng hơn hết là âm thanh ngày một lớn hơn chứng minh có cả một bầy quái vật đang tiến gần đến ngôi làng.
Tất cả mọi người b·ị đ·ánh thức, mặc dù họ hoảng loạn nhưng họ đã được thông báo chuẩn bị từ trước nên nhanh chóng lấy v·ũ k·hí rồi chạy ra bên ngoài, nhất là các đội Thánh Kỵ Sĩ còn hành động nhanh hơn nữa.
Ít phút sau, âm thanh gào thét từ từ biến mất hẳn, một bóng hình bước ra từ trong khu rừng đen tối, đó là một Hắc Viên cao gần hai mét, cơ bắp lực lưỡng, bộ lông màu đen đậm như tên gọi, đôi mắt hận thù dữ tợn, gương mặt hung hăng, nó nhìn vào người dân trong làng như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ ngay tức khắc, dần dà, theo thời gian, rất nhiều Hắc Viên nối gót bước ra, chúng đứng sau lưng Hắc Viên đầu tiên.
Bên trên tường thành, các Thánh Kỵ Sĩ tập trung đông đủ, tinh thần của họ đang căng thẳng hết mức, họ chưa bao giờ đối mặt với một đám Hắc Viên mạnh mẽ cấp độ này.
Ngọc Trang, Lưu Úc, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt và các Tiểu Đội Trưởng trong đó có Nguyễn Nam, Lê Tấn, Lê Anh cũng có mặt, trạng thái của họ tốt hơn những người khác.
Thanh Vũ đi lên tường thành cao, hắn đưa tầm mắt quan sát phía dưới, sự xuất hiện của tu sĩ thần bí, ngay sau đó là một đám Hắc Viên đang nổi giận định t·ấn c·ông vào làng, Thanh Vũ kết nối các manh mối đó lại với nhau:
“Có lẽ đây là thủ đoạn của Thành Chủ kia.”
“Một đám yêu tộc Hắc Viên, dẫn đầu là…”
“Hắc Viên cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ!”