Chương 125: Thợ săn và con mồi!
Năng lực mà Rinka thức tỉnh là một dạng năng lực đặc biệt, cô có thể nén một nguồn năng lượng tùy theo mức độ và giải phóng sức nén đó tạo nên một v·ụ n·ổ có uy lực lớn.
Các mũi tên của Rinka trước khi được cô bắn ra đều đã bị cô sử dụng năng lực ở đầu của mũi tên, đó là lí do vì sao những mũi tên của Rinka đều p·hát n·ổ mặc dù chúng chỉ là những mũi tên kim loại bình thường.
Rinka đã thử sử dụng năng lực của cô lên những vật to lớn hay những vật có sát thương lớn như lựu mìn, bom, nhưng những vật đó có nguồn năng lượng mạnh mà Rinka không thể điều khiển và làm cho chúng p·hát n·ổ.
Khi đó, nhiều người đã phải sợ hãi trước uy lực to lớn của t·ai n·ạn mà Rinka gây ra.
Các mũi tên kim loại dễ sử dụng và linh hoạt hơn nhiều, càng ngày, Rinka càng thuần thục năng lực và mức độ của v·ụ n·ổ càng cao.
Con bọ ngựa màu vàng nhạt nhìn thấy Rinka bằng đôi mắt, cho dù không có trí tuệ như một con người, nhưng khi quan sát Rinka từ đầu đến cuối, nó phát hiện một quy luật, đó là Rinka cần phải bắn cây tên kim loại bằng cây cung thì mới tạo ra được sát thương cho nó.
Con bọ ngựa chỉ cần né đi những đường bay của mũi tên và tiếp cận Rinka, sau đó sử dụng đôi càng sắc bén chém cô thành nhiều mảnh.
Xẹt! Xẹt!
Lần này, cho dù Rinka đã bắt kịp chuyển động của bọ ngựa, tuy nhiên trong tình cảnh hiện giờ, bọ ngựa có tốc độ nhanh hơn cô, và nó đang dự đoán chuyển động của cây cung kim loại và né tránh.
Vì thế, các mũi tên của Rinka không thể bắn trúng con bọ ngựa đang dè chừng v·ũ k·hí của cô.
Một hoàn cảnh hết sức khó khăn dành cho Rinka.
Trong lúc lùi lại, những mũi tên của Rinka liên tục bắn ra, và con bọ ngựa thành thạo né tránh hết kể các v·ụ n·ổ.
Trận chiến này có mức hủy diệt lớn ảnh hưởng đến những con bọ ngựa màu xanh khác, chúng nó bị xé tan thành nhiều mảnh khi vô tình cuốn vào trận chiến.
Chỉ trong phòng mười lăm giây, Rinka đã liên tục lùi lại, con bọ ngựa đang kéo dần khoảng cách.
‘’Rít!” Con bọ ngựa rít gào lên, trên đường t·ấn c·ông Rinka, nó xé tan bất cứ thứ gì tồn tại trong mắt của nó, ngay cả đồng loại của nó cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt nó tỏa ra vẻ hưng phấn khi đã gần bắt được con mồi, cảm giác phấn khích làm cho nó tăng tốc độ mà không để ý tình hình xung quanh.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, Rinka đang bị con bọ ngựa đuổi theo theo hình một đường tròn có bán kính đủ để một loài sinh vật không thể nhận ra là nó đang di chuyển theo hình tròn.
‘’Rốt cuộc thì ngươi chỉ là một sinh vật có trí tuệ thấp!’’ Rinka nở nụ cười nói.
Bao tên của Rinka chỉ còn một mũi tên duy nhất, mà con bọ ngựa đã gần đuổi kịp cô.
Rinka đột nhiên dừng lại động tác đang lùi về phía sau và lấy ra mũi tên kim loại.
‘’Vĩnh biệt!’’ Rinka nhẹ nhàng nói trong khi tay cô quăng mũi tên đó thẳng về phía con bọ ngựa.
Nhìn thấy con mồi đã chịu c·hết không hề phản kháng nữa, con bọ ngựa càng hưng phấn, tốc độ của nó bạo tăng gấp mấy lần tạo nên những tàn ảnh.
Con bọ ngựa không chú ý đến mũi tên mà Rinka đã quăng về phía nó, bởi vì, trong bộ óc nhỏ bé của nó, những mũi tên chỉ gây sát thương khi nó được bắn ra từ cây cung kim loại của Rinka.
Một mũi tên không bắn ra từ cây cung sẽ không làm tổn hại đến nó.
Đôi càng nó khép lại và chuẩn bị tung một đòn kết liễu dành cho con mồi.
‘’Rít!’’
Trong lúc con bọ ngựa rít gào, mũi tên từ Rinka đã bay đến gần nó.
Ầm!
Một luồng sóng chấn động mạnh mẽ từ mũi tên lan ra tạo thành một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa, con bọ ngựa bị đẩy lùi về phía sau một khoảng cách cực kỳ xa, nó lộn nhào vài vòng rồi rơi xuống mặt đất, trên thân thể nó b·ị đ·âm bởi nhiều mảnh vỡ của mũi tên.
Máu tươi chảy ra ồ ạt kích thích thần kinh của nó làm cho nó phẫn nộ.
‘’Rít! Rít!’’ Đôi mắt của nó đỏ lên và tiếng của nó đã pha lẫn cảm xúc giận dữ.
Rinka mặt không b·iểu t·ình nhìn con bọ ngựa đang từ từ lung lay thân thể để đứng lên. Bấy nhiêu đó không đủ để có thể kết thúc sinh mệnh của con bọ ngựa.
‘’Thật là ương ngạnh, nhưng ngươi không thể thay đổi được vận mệnh!’’
Rinka nói trong khi quay đầu đi, bỏ lại con bọ ngựa đang vỗ cánh chuẩn bị đuổi theo cô.
Nhưng vì nó chỉ là một loài sinh vật có trí tuệ thấp, nó không thể nào phán đoán được chuyện gì đã diễn ra lúc nãy, xung quanh của nó, từ trên trời, hàng trăm mũi tên đang rơi xuống, tạo thành một vòng tròn c·hết chóc và nó chính là trung tâm của vòng tròn đó.
Và---
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, như một bài ca cuồng loạn để tiễn biệt một sinh vật hung tàn.
‘’Rít!’’ Con bọ ngựa bị v·ụ n·ổ nhấn chìm, trong những t·iếng n·ổ kia, tiếng rít gào của nó bị lấn át, thân thể của nó bị xé nát cho đến khi nó hoàn toàn bị c·hôn v·ùi trong đó.
Rinka là một thợ săn tài giỏi, ngay từ khi còn trẻ, cô đã được cha cô dạy cho những kỹ thuật săn bắn, cô không để ý để hình hài của cô là một thiếu nữ mảnh mai, những kỹ thuật, các chiến công, hay trí thông minh của cô đều vượt trội so với một người thợ săn có kinh nghiệm nhiều năm.
Đối phó với một loài động vật, hay côn trùng, đây chỉ là chuyện mà cô đã làm hằng ngày trước khi t·ai n·ạn xảy ra.
Con bọ ngựa đã bị cô dắt mũi và nó đã tự đào mồ chôn chính nó.
Trong lúc lùi về sau, Rinka bắn những mũi tên của cô lên trời trong khi cản lại con bọ ngựa, vòng tròn cứ thế được tạo thành, và khi thời gian tiến đến, những mũi tên đã được cô tính toán kỹ lưỡng khi bắn đi đồng loạt rơi xuống, thợ săn và con mồi không hề đổi vai, ngay từ đầu, Rinka chính là thợ săn, mà con bọ ngựa hung mảnh chỉ là một con mồi ngu xuẩn.
Trên không trung, bên trong những đám mây trôi nổi, có bốn con bọ ngựa đang ở đây, chúng nó nhìn từ trên cao xuống và sử dụng tiếng rít của chúng để chỉ huy bầy bọ ngựa bên dưới, tiếng rít này bị lấn át bởi những tiếng đập cánh, cho nên không một ai có thể nghe được.
Trong bốn con bọ ngựa, có ba con có màu vàng nhạt và to lớn, và một con có màu vàng đậm.
Khi con bọ ngựa bị Rinka tiêu diệt, con có màu vàng đậm lập tức chú ý.
‘’Rít!’’ Nó lập tức ra lên cho ba con bên cạnh.
Nhận được mệnh lệnh, ba con bọ ngựa bên cánh vỗ cánh bay thẳng đến Rinka, đôi mắt của chúng ánh lên màu đỏ.
Bỗng nhiên, Rinka phát hiện có tiếng xé gió mạnh mẽ, một luồng nguy cơ dâng lên trong lòng cô.
Ngay tức khắc, Rinka nhảy lùi về sau và né đi chiếc càng đang chém xuống mặt đất ngay chổ cô đứng trước đó.
Nhưng nguy cơ này vẫn không biến mất, Rinka cảm nhận được nguy hiểm từ hai phía, Rinka nhìn thấy hai con bọ ngựa màu vàng nhạt đã bao vây cô và chiếc càng của chúng đang chém thẳng đến Rinka trong lúc cô còn ở trên không trung.
‘’Không ổn!’’ Rinka không thể nào né tránh, cô chỉ có thể chịu một đòn trực tiếp và đỡ lấy một chiếc càng bằng cây cung kim loại đã cong đi vì trận chiến trước đó.
Đã quyết định thì không chần chợ, Rinka vung lên chiếc cung kim loại và điều chỉnh thân thể làm sao cho chiếc càng chém trúng cô gây được ít sát thương nhất.
Tất cả chỉ xảy ra trong vòng ba giây, Rinka đã thể hiện bản lĩnh của một thợ săn thiên tài.
Keng!
Cây cung đỡ lấy một chiếc càng, Rinka đã chuẩn bị tâm lý để nhận lấy một v·ết t·hương, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Chẳng biết từ bao giờ, Richard đã xuất hiện ở phía sau cô, hắn đỡ giúp cô một con bọ ngựa bằng hai thanh kiếm trên tay của hắn.
‘’Có vẻ như cô đang gặp nguy hiểm nhỉ?’’ Richard cười nói, hắn dùng sức mạnh hất con bọ ngựa trước mặt đi và sử dụng tốc độ khủng kh·iếp vòng qua chém thẳng về phía con bọ ngựa đang chống lại Rinka.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm của Richard chém vào con bọ ngựa phát ra tiếng vang của kim loại và xé mở lớp vỏ cứng cáp đó cùng với đẩy lùi con bọ ngựa.
Rinka cảm nhận được đôi tay của cô đã tê dại, nhưng cô vẫn cứ nắm chặt cây cung để phòng ba con bọ ngựa đang vây quanh cô và Richard.
‘’Cảm ơn!’’ Rinka nhẹ giọng nói.
‘’Đừng có vội cảm ơn, chúng ta đang gặp rắc rối lớn rồi đây!’’ Richard nhìn một vòng xung quanh rồi nói.
‘’Thằng nhóc lưu manh, ngươi còn không ra đây?’’
‘’Haha, ông chú và cô gái lạnh lùng đã lên tiếng nhờ vả thì ta đành phải giúp đỡ vậy!’’
Một cột lửa phóng lên cao và rơi xuống gần chỗ của Rinka, Dieter hiện ra ở đó với vẻ mặt đắc ý và nụ cười trên môi.