Chương 124: Con đầu đàn?
Bầu trời hoàn toàn bị che khuất bởi bầy bọ ngựa đang điên cuồng cắn xe con mồi.
Những con người đang dùng sức mạnh để g·iết ra một đường máu.
‘’Không!! Tao liều mạng với mày!!’’
Richard nhíu mày nhìn một người trong đội của hắn đang lao vào giữa bầy quái vật vì người hắn yêu đang bị bọn chúng cắn xé thành nhiều mảnh.
‘’Mau dừng lại!! Thằng ngu này!” Richard hô to với tên đã mất đi lí trí kia trong khi tay hắn liên tục chém c·hết hàng chục con bọ ngựa đang xông đến, nhưng lời nói của hắn không thể nào đánh thức được người đã mất đi lý do để sống sót.
Chỉ trong giây lát, tên đó đã b·ị c·hém thành mấy chục mảnh, máu tươi văng khắp nơi, bọn bọ ngựa gần đó nhào lên ăn hết phần thân thể còn lại.
‘’Các anh em, hãy theo ta, chúng ta cần phải tụ họp với những nhóm khác!’’ Richard quay đầu về phía sau và hô lớn.
Nhiều con bọ ngựa đã phát hiện ra sức mạnh của Richard và bọn chúng định t·ấn c·ông Richard bằng số lượng lớn.
Richard biết đây là cơ hội để mở đường máu cho đồng đội tiến lên.
Đôi chân hắn bắn đi thẳng để bầy bọ ngựa, mỗi lần vượt qua, đều có bọ ngựa b·ị c·hém thành nhiều mảnh, máu tươi màu xanh đã bao phủ Richard.
‘’Các anh em, mau đi theo thủ lĩnh Richard!!’’
Nhiều người ở sau nhìn thấy con đường đã bớt đi nhiều quái vật, bọn họ lập tức hô to và tiến lên.
Mỗi một bước chân, mỗi một tấc đất đều có người ngã xuống và làm thức ăn cho bọ ngựa,
‘’C·hết tiệt, bọn chúng quá đông, nếu cứ thế thì ta sẽ kiệt sức mất!’’ Từng giọt mồ hôi chảy xuống, Richard nhìn lên bầu trời, nơi đó, chỉ có ánh đèn le loi nhỏ nhoi đang tỏa sáng, và những con bọ ngựa cứ điên cuồng lao xuống.
‘’Sao thế, ông chú đã kiệt sức rồi à?’’
Richard nghe được một giọng nói giễu cợt ở bên cạnh, lúc hắn nhìn sang, thấy được một cột lửa đang thiêu đốt trong bầy bọ ngựa làm cho bọn chúng tránh nơi ấy.
Dieter nhìn Richard với đôi mắt đắc ý, cho dù trong hoàn cảnh này, thối côn đồ của hắn vẫn không bỏ được.
‘’Hừ, thằng nhóc, ngươi nên tự lo cho bản thân thì hơn!’’ Richard lạnh nhạt nói, bấy nhiêu khiêu khích không đủ làm hắn nổi giận.
Cho dù ngày thường bọn họ có thể xảy ra một số xung đột, nhưng trong tình cảnh có chung một kẻ thù, bọn họ sẵn sàng làm chiến hữu với nhau.
‘’Haha, ông chú vẫn mạnh miệng như xưa nhỉ? Vậy thì ông chú có tính toán gì không?’’ Ngọn lửa của Dieter tràn ra thiêu đốt những con bọ ngựa đang t·ấn c·ông thành tro tàn.
Richard nhìn hắn rồi trả lời: ‘’Tất nhiên là đi đến hội họp với Đội Thợ Săn Rinka, và tìm ra con đầu đàn trong bầy bọ ngựa này!’’
‘’Rừng càng già càng cay a!’’ Dieter cảm khái một câu rồi hô to:
‘’Được rồi anh em tiến lên nào, hãy để cho bọn họ thấy được sức mạnh của chúng ta!’’
Đám thanh niên ở sau hắn hưng phấn gào thét, những người trong đội của Richard cũng đã tụ họp với đám thanh niên, thiếu nữ kia, sức mạnh của bọn họ lại tăng lên một mảng lớn, số t·hương v·ong đang giảm dần đi.
Đội Thợ Săn Rinka cùng với những người sống sót đang thu hẹp vòng phòng thủ vào quảng trường kim loại, cho dù gọi nó là quảng trưởng nhưng nó có nhiều kiến trúc ở trong, giống như một pháo đài vững chắc.
Nhiều cái cửa sở là nơi chen chút của bọn bọ ngựa để bay vào quảng trường, thân thể của chúng v·a c·hạm với thành của cửa sổ làm nó mở rộng, thật may mắn, bọn chúng không biết hủy diệt nắp của quảng trường, nếu không đoàn người ở bên trong không khác gì ba ba trong chậu.
Quảng trường có khoảng mười cái cửa sổ và hai cửa chính, bây giờ chúng đã bị mở toang ra, nhiều con bọ ngựa xông vào, đối mặt với bọn chúng là những người tiến hóa.
Rinka tọa trấn một cánh cửa, đôi mắt màu lam của cô quan sát bầy bọ ngựa, cô đang tìm con đầu đàn, một bầy lớn như thế không thể nào không có chỉ huy, chỉ cần g·iết đi chỉ huy của bọn chúng thì bọn chúng sẽ tự động tan rã.
Những mũi tên bộc phá của Rinka tiêu diệt từng đợt bọ ngựa muốn xông vào. Hàng đống xác c·hết đã bị đốt thành than của bọ ngựa đã làm cho bọn chúng dè chừng.
‘’Rít!’’
Một tiếng rít gào giận dữ phát ra khắp toàn bộ chiến trường, sự dè chừng đã bị tiếng rít gào này làm phát vỡ, đôi mắt của những con bọ ngựa đỏ lên và liều c·hết xông tới.
‘’Đây là—‘’ Rinka ánh lên đôi mắt nhìn về phương hướng tiếng rít gào đó phát ra.
Ngay lập tức, Rinka lấy ra hàng chục mũi tên và bắn thẳng về đó, những mũi tên đi trước nổ tung thanh lý toàn bộ bọ ngựa trên đường để cho mũi tên đằng sau bay đến.
Cứ thế, hơn chục mũi tên nổ tung, làm cho không gian kia không còn tồn tại một con bọ ngựa nào.
Rinka lạnh lùng nhìn thẳng về phía đó, ở đấy, có một con bọ ngựa màu vàng nhạt, nó to hơn tất cả những con bọ ngựa ở đây.
‘’Chính là nó!’’ Rinka lạnh lùng nói.
Cô nhảy khỏi cửa sổ và tiến thẳng đến con bọ ngựa màu vàng nhạt kia, những con bọ ngựa muốn cản trợ cô đều b·ị đ·ánh bay bởi cây cung kim loại hay bị nổ tung bởi những mũi tên bộc phá.
‘’Rinka thủ lĩnh!!’’ Nhiều người hô lớn khi nhìn thấy thủ lĩnh của họ xông thẳng vào bầy bọ ngựa.
‘’Hãy tập trung phòng thủ, đừng lo lắng cho ta!’’ Âm thanh của Rinka vang vào trong làm cho nhiều người lấy lại tinh thần và bổ sung phòng thủ ở chổ của Rinka.
‘’Ông chú có nghe tiếng rít đó không?’’ Dieter cười nói.
Richard không trả lời mà gật đầu.
‘’Được rồi, nghĩa vụ của chúng ta ở đây đã xong, hãy đi chào hỏi bạn bọ ngựa nào!’’ Dieter nhìn thấy quảng trường ở đằng trước không xa lắm.
Nhiều người trong đội của họ đã bắt đầu lần lượt vào trong quảng trường, nghĩa vụ hộ tống g·iết ra một con đường của hai vị thủ lĩnh đã xong, bây giờ bọn họ phải làm chuyện mà chỉ họ mới làm được.
Hai vị thủ lĩnh nhìn quảng trường kim loại đang bị bao vây một chút rồi quay đầu phóng thẳng đến phương hướng của tiếng rít khi nãy.
Rinka g·iết sạch những con bọ ngựa cản đường cô và đã đi đến trước mặt của cọn bọ ngựa màu vàng nhạt kia.
‘’Tiến hóa bậc ba.’’ Rinka cảm nhận được nguy hiểm từ nó phát ra, cô biết ngay rằng đối thủ của cô không dễ đối phó.
‘’Rít!’’ Con bọ ngựa màu vàng nhạt rít gào đối với những con màu xanh khác khi chúng có ý định t·ấn c·ông Rinka.
Nghe được tiếng rít này, những con khác lập tức bỏ đi ý định và bay thẳng đến quảng trường ở đằng xa.
Bọ ngựa màu vàng nhạt muốn một mình chiến đấu với Rinka để thể hiện sức mạnh của nó.
‘’Muốn phô trương quyền uy của ngươi sao?’’ Rinka cười nhạt nhìn đối thủ của cô đang nhe đôi răng sắc bén của nó ra báo hiệu nó muốn t·ấn c·ông.
‘’Được rồi, ta sẽ nghiền nát ngươi trước mặt đồng loại!’’ Rinka ghì chặt cây cung và chuẩn b·ị b·ắn.
Ngay tức khắc, hình ảnh của con bọ ngựa đã biến mất ngay trong mắt của Rinka. Một cảm giác nguy hiểm tận cùng bao phủ cô, bằng khả năng của mình, Rinka không bị hoảng loản trong tình cảnh này.
Cô sử dụng cây cung và đập thẳng nó về phía trên, đây là nơi phát ra sát khí.
Keng! Keng!
Đúng như cảm nhận của Rinka, con bọ ngựa màu vàng đã xuất hiện ở đó, cái càng cứng rắn của nó đang v·a c·hạm với cây cung kim loại làm phát ra tiếng vang chói tai.
‘’Quá nhanh!’’ Rinka nắm bắt lại tình hình hiện giờ và mượn lực từ đó nhảy về sau.
Ầm!
Trong lúc đó, những mũi tên từ Rinka bắn thẳng về con bọ ngựa và nổ tung. Những động tác lấy tên và giương cung để bắn của Rinka quá hoàn mỹ không một tỳ vết, cho dù mất đi điểm tựa, thì Rinka vẫn bắn chuẩn xác đến khó tin.
Hầu như, sự tập trung của Rinka không thể bị lung lay bởi bất cứ thứ gì. Một cung thủ trẻ tuổi đầy tài năng, không giống như những cuộc thi bắn cung để lấy hạng, bây giờ đang ở giữa chiến trường, Rinka thể hiện cô là một chiến binh thực thụ.
Hàng loạt mũi tên bắn ra chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi lấp kín con bọ ngựa màu vàng.
Những t·iếng n·ổ vang ra liên tiếp, nhưng con bọ ngựa đã tránh né tất cả bằng khả năng đảo hướng liên tục của nó, tốc độ của nó quá nhanh để Rinka có thể bắt kịp.
Một lần nữa, nó lại biến mất trong tầm mắt của Rinka. Cô nhảy lùi về sau liên tục và bắn những mũi tên về nơi sát khí xuất hiện.
Con bọ ngựa bị giảm tốc độ bởi vì nó phải né tránh các mũi tên và v·ụ n·ổ, bây giờ thì Rinka đã có thể theo kịp chuyển động của nó.