Chương 4: nhiệm vụ đại lễ bao đầu tiên.
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày hắn được Bảo Bảo bổ túc nhận thức về Tinh Vân thế giới, hắn giờ đã là một tiểu tử tám tuổi khoẻ mạnh nhiệm vụ hệ thống ban bố suốt tám năm qua đều có đặc trưng đó lễ bao không lớn, cũng phải thôi khi chỉ có đúng một cái lịch đó là sáng dậy quét sân, trưa thì tập các kỹ năng sinh hoạt khác, tối thì đếm sao trên trời nhiều tới mức mọi người lầm tưởng hắn bị ngốc.
Mặc dù vậy nhưng phần thưởng cũng giúp hắn tu luyện tới luyện linh,thành hồn và võ giả cửu trùng, hôm nay nếu không có gì thay đổi khả năng hắn sẽ đột phá linh sĩ (vì công pháp tu luyện của nhân vật chính nên một khi đã tu luyện là luyện cả ba đường đến cảnh giới cao thì việc đột phá mới tách ra nên sau này sẽ chỉ nhắc 1 hệ thống tu luyện khi nói về nv chính) đúng lúc hắn vừa bước chân ra khỏi phòng âm thanh quen thuộc lại hiện lên.
“tinh tinh! Tiến hành phát động nhiệm vụ ngày hôm nay”.
Nhiệm vụ ngày: còn một tháng nữa là tới sinh thần của ngươi vậy nên hệ thống bắt đầu cùng ngươi bố đại cục.
Nội dung: lấy số tiền tiết kiệm trong tám năm qua ta bắt đầu phải kinh doanh a, muốn lớn mạnh không thể tránh việc tốn tiền nhưng nếu dựa và gia đình nhiều quá sẽ bị nghi ngờ a, vậy nên thiếu niên ngươi cùng ta đầu tư a!.
Vừa đọc xong dòng nội dung hắn lập tức cảm nhận một cảm giác quen thuộc từ thế giới cũ, nơi các thần côn hốt du khách hàng hay người ta còn gọi là đa cấp, nếu không phải cảnh tượng trước mắt là cái viện nhỏ của hắn hằn khả năng cầm điện thoại gọi 113 là điều bình thường.
Lúc này hắn mới để ý phần thưởng nhiệm vụ, là đại lễ bao hắn gào thét trong lòng tám năm trời rồi hắn mới gặp lại đại lễ bao phần thưởng lần này khá hậu hĩnh khi có tới 10 lượt quay thưởng của hệ thống, hắn nhất định sẽ quay ra đồ cấp thiên chắc chắn vậy rồi.
Không nói tới cả tinh vân giới chỉ nói riêng thanh tâm đại lục thì mới chỉ có 4 pháp bảo cấp thiên vậy mà giờ đây hắn có khả năng sở hữu một cái còn về công pháp nói gì vậy thống kê cả tinh vân đại lục mới có hơn mười quyển thiên cấp vây mà hắn có một đòi hỏi nhiều quá nó gọi là “tham lam” nhưng không đòi hỏi thì thật “ngu dốt” vậy nên hắn đánh chủ ý sang pháp bảo hắn rất chờ mong.
“không nghĩ nhiều nữa mau mau đi làm nhiệm vụ, không thể để con dê béo này trượt khỏi tay được” nói xong hắn chạy ra sau đình viện đào cái chỗ dưới gốc cây đại thụ và lấy chiếc rương bạc ra, chiếc rương này cũng là một phần thưởng của nhiệm vụ hằng ngày ba năm trước.
Lúc đó hắn thấy cái rương chỉ bé bằng bàn tay nên có chút thất vọng nhưng khi kiểm tra, hắn mới biết cái rương này ngoài có thể giữ vật luôn mới còn có thể phong ấn sức mạnh của pháp bảo, đặc biệt còn chữa chị pháp bảo bị hư hỏng nhưng khá tốn thời gian tên của nó (Dưỡng Linh Rương) về việc có dưỡng được linh không thì hắn chưa có điều kiện thử.
Trên đường tới Vạn Phú Phường hắn tranh thủ ghé qua các cửa hàng, tửu điếm gần đó bởi lẽ tình báo thời này thường hay xuất hiện trong các tửu điếm, sau khi tới một tửu điếm khá là sang trọng thì ở đây hắn thu thập được một tình báo rất là khiến hắn phải chăm chú lắng nghe.
“này ngươi nghe nói chưa Tinh Tuý Lâu lại chuẩn bị ép Mỹ Vị Đường bán lại sản nghiệp đấy, cũng phải nói Mỹ Vị Đường số khổ thành danh đã lâu nhưng sau khi đường chủ b·ị t·hương tay nghề sa sút, mà lúc ấy Tinh Tuý Lâu lại được Chính Nam Vương Gia Hoàng Thanh Hóa khen “tinh tuý” nên đổi tên từ đấy làm ăn lên như diều gặp gió”.
“haizzz!” người còn lại thở dài rồi nói “Tinh Túy Lâu này mặc dù giờ nổi danh hơn Mỹ Vị Đường nhưng ba năm nay con đường kinh doanh theo hướng tuyệt đường sống của các tiệm khác, đã thế lại còn có thông tin họ nuôi một đám lưu manh để đuổi khách của Mỹ Vị Đường đi để ép cho Mỹ Vị Đường không ngóc nổi đầu dậy đúng là thâm độc mà”.
“này các ngươi ăn thì ăn ở đấy mà buôn chuyện làm hỏng danh tiếng chủ tinh tuý lâu có tin đại gia ta cho ngươi một đao không” một tên mặt sẹo hung hăng đi lại bàn của hai vị khách nói lớn.
“Hùng gia tha mạng chúng tiểu nhân chả qua là rỗi hơi bàn chuyện có nhỡ miệng mạo phạm Tinh Tuý Lâu, Hùng gia đại lượng bỏ qua lần này”.
“hừ muốn ta bỏ qua thì phải hỏi xem các huynh đệ của (Thiết Thủ Bang) có đồng ý không, quy củ cũ cứ chiếu lệ mà làm” Hùng gia tay cầm chuỳ thủ cắm mạnh xuống bàn của hai người kia khiến tất cả khách trong quán im bặt không ho he nửa lời, ai nấy đều tập trung ăn riêng phần hai huynh đệ kia giờ đây đã sụp lạy xuống tay nâng hầu bao nói “đại gia tha mạng! đại gia tha mạng chúng tiểu nhân có chút quà mọt hiếu kính ngài, mong đại gia và huynh đệ trong bang chấp nhận”.
Hùng gia cười lạnh “hừ còn biết điều lần sau cẩn thận cái mồm, còn nói như thế đại gia cắt lưỡi hai ngươi ném chó ăn” Đế Tử(giờ gọi nhân vật chính là Đế Tử cho gọn nhé) quay sang hỏi người gia nhân đi theo “tên kia là ai mà hống hách vậy, sao Tinh Túy Lâu này không quản” tên gia nhân vội vã ghé sát trả lời “thiếu chủ hắn là Bang Chủ (Thiết Thủ Bang) tên Đường Hùng, mọi người biết danh hắn là Hùng gia là kẻ cầm đầu của nhóm côn đồ có số má nhất của cái Vạn Phú Phường này, còn về Tinh Tuý Lâu thì…!”.
“Thì sao” Đế Tử gặng hỏi “như thiếu chủ vừa nghe được thì tên này chính là kẻ cầm đầu bọn côn đồ tới đập phá quán của Mỹ Vị Đường, bọn này tuy yếu hơn chủ quán Mỹ Vị Đường, nhưng do chủ quán b·ị t·hương mãi chưa khỏi nên bọn này mới giở thói ngang ngược như vậy, thiếu gia ta nên đi thôi ở lại đây giờ không an toàn” “ừm” Đế Tử đứng dậy tiện tay vứt lại trên bàn 1 lượng bạc lòng không khỏi chửi thầm “mé nó đắt thật, một chum trà và 3 đĩa điểm tâm mà đắt lại ko ngon”.
Sau khi lên xe ngựa hắn phân phó tên gia nhân “ đi Mỹ Vị Đường” rồi thong dong vắt chân ngủ, tên gia nhân thấy vậy liền khẽ nói “ thiếu gia nãy ngài cũng nghe rồi bên đấy giờ không an toàn chút nào ngài qua đó gia chủ biết trách tội xuống tiểu nhân không gánh được a”.
Hắn thấy tên gia nhân sợ sệt như vậy bèn mất kiên nhẫn nói ra “cha ta, có hỏi bản thiếu gánh tất giờ ngươi cứ yên tâm đánh xe đi” lúc này tâm trạng của tên gia nhân mới yên tâm phần nào, mà yên tâm thế đếch nào được một tiểu tử mới tám tuổi thì gánh cái gì chứ chả qua là người chịu vẫn là bản thân hắn thôi, tên gia nhân thở dài lén lấy truyền tin phù trong áo ra lập tức kể lại vắn tắt sự việc yêu cầu trong nhà đưa vài hộ vệ tới rồi mới thảnh thơi đánh ngựa rời đi.
Trước cửa Mỹ Vị Đường giờ này không một bóng khách nhưng lại có một chiếc xe ngựa dừng ở một góc một nam hài tử tầm tám tuổi dáng vẻ có mấy phần trổ soái bước xuống, phân phó gia nhân đứng chờ còn mình thì bước nhanh vào tiệm, hắn đẩy cái cửa cũ sắp hỏng đi bước vào một tiếng thánh thót từ trong tiệm vọng ra “ai vậy?”.
Đập vào mắt đế tử bây giờ là một bé gái tầm 11-12 tuổi nhan sắc có phần gọi là “tuyệt sắc” bước từ trong tiệm ra bốn mắt chạm nhau một lúc cố bé cất tiếng nói “em bé em tới đây làm gì? lạc mẹ sao để tỷ tỷ dắt em đi tìm mẹ nhé” lúc này không hiểu sao khi nghe thấy lời quan tâm của cô bé ấy hắn lại thấy lửa giận nổi lên lòng hắn nghĩ “ta chắc hẳn hôm nay xuất môn không coi hoàng đạo hoặc bước vào bước nhầm chân trái, dù trên người không khoác kim ngân châu báu nhưng ít nhất vẫn là lụa thượng hạng, sao có thể bị nhận nhầm một cách tai hại thế được”.
Hắn chấn tĩnh nói lại với cô gái trước mặt “tiệm này thấy khách không tiếp sao lại đuổi khách đi như thế” cô gái giờ mới sực nhận ra vội nói “xin lỗi khách quan tại tiểu tiệm lâu ngày vắng khách nên khi ngài đến ta không ứng đối, kịp huống hồ ta không ngờ vị khách đầu tiên sau bao lâu lại là một đứa bé” nói rồi lén cười trộm.
“ngươi…!” lúc này hắn đã thật sự nổi nóng nhưng trước mắt nàng hắn lại không thích hợp phát hoả, huống hồ hắn tìm tới là để bàn chuyện làm ăn.
“ngươi là chủ của Mỹ Vị Đường sao còn trẻ như thế” hắn hỏi, cô gái cười nhẹ trả lời “tiệm này là của cha ta Trần Hoàng là một đại sư ẩm thực mở với mẹ ta Liễu Yên một nhà buôn có tiếng, còn ta là con gái họ tên Trần Yên Nhi, thế nào tiểu đệ có hứng thú với món nào ta tuy không giỏi bếp núc bằng cha ta nhưng cũng được sáu phần chân truyền, đảm bảo khiến ngài hài lòng” cô gái nói với vẻ tự mãn.
“vậy sao nếu như ngươi nói thì đáng ra cái tiệm này phải phát đạt hơn chứ nhỉ” Yên Nhi bỗng cảm thấy không vui vội nói "còn không phải do bọn Tinh Tuý Lâu và Thiết Thủ Bang hại, cha ta tuy b·ị t·hương nhưng nấu ăn vẫn còn có thể. Vì bị cản trở sinh ý mà thiếu tiền thì mẹ ta phải bán cả tiệm lụa của bà để chạy chữa cho cha”.
Đúng lúc này một tiếng quát từ ngoài vọng vào “ Thiết Thủ Bang làm việc không muốn c·hết cút ra”.