Hứa Thanh cảm thấy không bình thường.
Từ nãy tới giờ hắn đã nhìn rất nhiều nơi, cho dù hắn nhìn tới chỗ sâu bên
trong cấm khu, tồn tại ở đó cũng không hề phát hiện ra ánh mắt của hắn, dẫu
sao thì hiện giờ hắn đã dung hợp cùng với pháp bảo Cấm Kỵ cổ kính thanh
đồng.
Thay vì nói là hắn nhìn, không bằng nói là chính cổ kính thanh đồng đang
nhìn.
Mà pháp bảo Cấm Kỵ có thể trở thành nội tình của một đại tông, tự nhiên có
điểm mạnh và chỗ kinh khủng của nó, cho nên dù là quỷ dị bên trong cấm khu
cũng rất khó phát hiện ra bản thân đang bị cổ kính thanh đồng quan sát, mà
những người khác lại càng là như vậy.
Hứa Thanh cũng đã nhìn một vòng, không hề gặp phải người nào sinh ra
cảm thụ dị thường.
Chỉ có Hoàng Nham.
Lúc này Hoàng Nham đang ngồi trên Pháp Hạm, ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời.
Sau khi trừng mắt một cái, y liền ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng giống
như đang ngắm phong cảnh, dùng một phương thức mà y cho rằng rất tự nhiên
cúi đầu, tiếp tục bóp chân cho Nhị sư tỷ.
Nhưng trong mắt Hứa Thanh, một màn giả bộ của y chồng chất sơ hở.
Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không nhìn nhiều nữa, nhưng bây giờ
hắn đã biết rõ, Hoàng Nham có bí mật.
Cụ thể là bí mật gì thì Hứa Thanh không nhìn ra, cũng không muốn tìm hiểu
kỹ.
Dẫu sao thì rất nhiều người trên đời này đều có bí mật riêng, Hoàng Nham
có, đội trường có, sư tôn có, hắn cũng có.
Cần gì phải tìm hiểu rõ ràng, chỉ cần biết một điều, đối phương vô hại với
mình là được.
Hứa Thanh lấy lại bình tĩnh, dịch chuyển ánh mắt rời khỏi, nhìn qua những
nơi khác, bao gồm cả Thi Cấm gần Hải Thi tộc.
Thi Cấm là một nơi rất đặc thù, có chút không giống Hoàng Cấm.
Mặc dù đều là cấm địa, nhưng một cái ở trên bờ, một cái lại ở đáy biển.
Thi Cấm nằm ở đáy biển, bị khói đen dầy đặc bao phủ trong phạm vi lớn,
không phân biệt được là trong đó có tồn tại hòn đảo nào hay không, nhưng dị
chất trong đó vô cùng đậm đặc, nước biển lại càng đậm đặc dị chất hơn nữa.
Mà dưới sự ảnh hưởng của Thi Cấm, mặt biển bốn phía thi thoảng sẽ xuất
hiện vong linh cùng với thi hài, cũng thường xuyên phát sinh đủ loại sự tình quỷ
dị.
Ngày bình thường không có bất cứ con thuyền nào vãng lai tới gần Thi Cấm
cả, tối đa cũng chỉ đi đến vị trí của Hải Thi tộc.
Hứa Thanh cũng không nhìn hạch tâm Thi Cấm dưới đáy biển, cũng chưa
từng nhìn tới chỗ sâu trong khói đen, hắn chỉ khẽ quét mắt nhìn qua biên giới,
sau đó lại nhìn về phía đại lục Vọng Cổ.
Hắn tuân thủ theo quy tắc của Thất gia, không nhìn tới bất kỳ một cái thế
lực lớn nào.
Hắn biết những địa phương này không thể nhìn, một khi nhìn có lẽ sẽ bị
phát hiện, cũng dẫn tới một chút hạo kiếp và ngờ vực vô căn cứ không cần thiết.
Hắn cũng biết tại sao sư tôn lại nhắc nhở như vậy, bởi vì giờ phút này hắn
có một loại cảm giác, nếu lấy trạng thái bây giờ của hắn, nhìn phải tồn tại không
nên nhìn... Sợ là chết bất đắc kỳ tử cũng không biết.
Ví dụ như khi nãy, lúc hắn đảo mắt nhìn qua biển cấm, liền cảm nhận được
bên trong biển sâu có một khu vực hình như tồn tại một luồng chấn động vô
cùng kinh khủng.
Hắn kiềm chế sự hiếu kỳ của mình, càng cố nén tò mò không ngẩng đầu lên
nhìn mặt trăng và mặt trời, còn cả nửa khuôn mặt Thần Linh cao cao tại thượng
trên bầu trời kia.
Cuối cùng, lúc hoàn toàn thu hồi ánh mắt, hắn bỗng nhiên muốn nhìn thấy
bản thân mình.
"Không biết người khác dùng pháp bảo Cấm Kỵ nhìn ta, sẽ nhìn thấy cái
gì."
Hứa Thanh nghĩ tới đây, liền thử nghiệm nhìn tới chính mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn thấy được Hải Thi tộc, thấy được trên Hải Thi
tộc có một tấm cổ kính thanh đồng cực lớn đang lơ lửng, cũng thấy được chính
mình đang khoanh chân đả tọa ở bên trên cổ kính.
Mặt kính chuyển động, nhưng thân thể của hắn vẫn bảo trì tư thế khoanh
chân, bất kể mặt kính nghiêng như thế nào, hắn cũng không hề nhúc nhích chút
nào, giống như bị dính chặt vào bên trên mặt kính rồi vậy.
Loại cảm giác này rất là kỳ quái, không giống với soi gương, mà giống như
là linh hồn bay lên, sau đó dừng ở trên không trung nhìn về thân thể của chính
mình.
Hứa Thanh ngưng thần, tập trung ánh mắt nhìn lên trên nhục thể của mình.
Thứ đầu tiên nhìn thấy, là một gương mặt vô cùng thanh tú, tuấn lãng tuyệt
trần, cực kỳ yêu dị.
Hứa Thanh không quan tâm cái này cho lắm, tiếp tục quan sát, dưới ánh mắt
của hắn, nhục thể của hắn cũng trở nên trong suốt một chút.
Hắn thấy được kinh mạch trong cơ thể, thấy được toàn bộ pháp khiếu lập
lòe, cũng nhìn thấy thức hải của bản thân.
Còn nhìn thấy ba tòa Thiên Cung ở trong thức hải, cho dù hai tòa Thiên
Cung kia nằm ở bên trong Mệnh Vụ, nhưng lúc này hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ
ràng như cũ.
Rõ ràng rành mạch, ngay cả Quỷ Đế Sơn cũng hiện ra trong mắt của hắn,
nhưng hắn lại không nhìn thấy ánh trăng màu tím kia.
Mà chỗ đó lại biểu hiện ra giống như bị cái gì chiếm giữ vậy.
Sau khi so sánh với thức hải, nơi đó liền tạo thành một hình dáng khác biệt.
Người ngoài nhìn qua sẽ thấy hình dáng kia giống như bóng mờ, từ đó có
thể nhận thấy nơi đó có một tồn tại kỳ dị.
Mà độc đan bên trong tòa Thiên Cung thứ ba cũng là một mảnh mơ hồ,
không thấy rõ cụ thể, cũng có cảm giác giống như mặt trăng màu tím.
Chỉ có duy nhất Ảnh Tử và thủy tinh màu tím là chân chính không cách nào
bị nhìn thấy, cũng không có cái cảm giác chiếm chỗ kia, chúng nó tựa như
không hề tồn tại.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
Hắn cũng nhìn thấy ngoài thân thể của mình tồn tại hình bóng của Kim Ô,
nó đang vờn quanh hắn trong trạng thái vô hình, cùng lúc đó, trong thức hải của
hắn còn có một kiếm ảnh không trọn vẹn.
Đó chính là bộ phận Đế Kiếm mà hắn cảm ngộ lúc trước.
Nhìn qua những thứ này, Hứa Thanh trầm ngâm, thử điều khiển Ảnh Tử che
giấu.
Hắn không muốn bản thân mình lộ ra nhiều thứ như vậy, bây giờ tiện thể
mượn nhờ tầm nhìn của cổ kính thanh đồng, Hứa Thanh bắt đầu điều chỉnh bản
thân.
Đầu tiên là mượn nhờ lực lượng của Ảnh Tử, phủ trùm lên hai tòa Thiên
Cung bên trong Mệnh Vụ, hoàn toàn giấu bọn chúng vào trong Mệnh Vụ, cho
đến khi thông qua cổ kính xem xét kiểu gì cũng đều không thể nhìn ra manh
mối hắn mới thoả mãn.
Hứa Thanh tiếp tục suy tư, sau đó lại dùng Ảnh Tử phân tán ra bóng đen,
cũng che lấp Quỷ Đế Sơn của mình đi, khiến nó tan biến khỏi tầm mắt.
Còn có ánh trăng màu tím cùng với độc đan, mặc dù hai cái này không hề bị
nhìn thấy, nhưng nếu so sánh với bốn phía, cảm giác dị thường của chúng nó
liền hiện ra rất rõ ràng.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, dứt khoát điều khiển Ảnh Tử, che giấu toàn
bộ lại.