Hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc Hứa Thanh rời khỏi tòa lầu các trên
đỉnh núi.
Hắn đã ở lại trên đó thật lâu, chơi thêm vài ván cờ cùng với sư tôn, ván nào
cũng thua, tiếng cười của Thất gia cũng không ngừng vang lên.
Mỗi lần Hứa Thanh đều rất nghiêm túc quan sát bàn cờ, bộ dáng suy nghĩ
rất kỹ càng, thỉnh thoảng nghĩ quá tập trung, còn theo bản năng đưa tay cầm lấy
điểm tâm đặt ở một bên, để vào trong miệng.
Dùng thời gian nhắm nuốt, tranh thủ suy nghĩ.
Điểm tâm rất ngon, từ trước tới giờ Hứa Thanh chưa từng nếm qua loại
điểm tâm này.
Nhất là sau khi ăn xong, pháp lực trong cơ thể liền lập tức tự động vận hành,
hiển nhiên trong nguyên liệu chế tạo điểm tâm chắc chắn có thêm dược liệu
không tầm thường.
Mà bộ dáng suy tư của hắn, lại càng khiến cho Thất gia vui vẻ thoải mái.
Cả ngày hôm nay, sư đồ hai người hiếm khi không ai quấy rầy ai, cho đến
khi Hứa Thanh ăn xong bàn điểm tâm thứ 9 mà người tôi tớ mang lên, hắn liền
thở dài nói.
"Sư phó, đệ tử phục rồi."
Hứa Thanh đứng dậy, vẻ mặt kính nể cúi đầu về phía Thất gia, Thất gia vừa
lòng thoả ý, Hứa Thanh nhìn qua sắc trời một chút, cáo từ rời đi.
Sau khi Hứa Thanh rời đi, Thất gia đưa mắt nhìn đĩa điểm tâm ở bốn phía.
"Ăn 9 đĩa....." Người tôi tớ đứng ở bên cạnh cười nói.
"Ài, người có chút tuổi tác, liền thích thấy bọn tiểu bối tới thăm mình nhiều
hơn, thích bọn chúng bầu bạn bên cạnh nhiều hơn, nhưng lại không tiện trực
tiếp yêu cầu... Biện pháp này của ngươi không tệ, về sau làm thêm nhiều điểm
tâm hơn, đoán chừng bọn chúng mỗi ngày đều sẽ kiếm cớ tới thăm ta."
Thất gia nở nụ cười, nhìn về phía Nam Hoàng Châu, trong mắt mang theo
một chút cảm khái.
"Lão Nhị và... Hoàng Nham, đã trở về Nam Hoàng Châu, trước khi đi ta
nhìn thấy nàng cũng không nỡ, nhưng mà trở về Nam Hoàng Châu cũng tốt,
nàng qua đó sẽ không phải chịu mảy may ủy khuất nào."
"Mà sau khi nàng ở Nam Hoàng Châu, về sau sư huynh sư đệ của nàng xảy
ra vấn đề gì, cũng coi như là có một cái cảng tránh gió."
"Nhất là lão đại, với tính cách của y, không chừng lúc nào đó sẽ gặm ra tai
họa ngập trời gì đó."
"Lão Tam cũng không khiến người khác bớt lo, trên thân đầy những khoản
nợ." Thất gia thở dài.
Thần sắc của tôi tớ cổ quái, thấp giọng mở miệng.
"Tam điện hạ đã mất tích thật lâu, Triệu Gia của Thái Ti Tiên Môn, Linh
Tuế Tông, còn có Đa Mục Tộc cùng với Mạn Lân Tộc đều đã nhiều lần tới dò
hỏi."
“Nó chơi cũng thật lớn, đồng thời bị bốn phương bức hôn, bây giờ không
biết đã trốn đến đâu rồi." Thất gia tức giận hất tay áo lên.
"Chỉ có lão Tứ là làm cho ta an tâm nhất, lấy tính cách của hắn, trên cơ bản
toàn bộ kẻ địch trêu chọc vào đều bị chém giết, không để lại hậu hoạn, nhưng
mà sát tâm của tiểu tử này quá nặng, sau khi tới Phong Hải Quận..... Cũng
không biết là phúc hay là họa nhiều hơn nữa."
Trong thần sắc của Thất gia mang theo một chút do dự.
Người tôi tớ ở bên cạnh nhẹ gật đầu.
"Nhìn qua thì Quận Đô của Phong Hải Quận có vẻ phồn hoa, nhưng bên
trong lại rồng rắn lẫn lộn, tộc quần đông đảo, các phương vi diệu, mà ta nghe
nói tính cách Quận Trưởng nhân tộc lại không quả quyết....."
"Không phải là Quận Trưởng không quả quyết, mà gã đang dùng một thuật
cân bằng, gã tự biết mình vô lực tái hiện uy quyền của Quận Trưởng trong thời
kỳ nhân tộc huy hoàng, cho nên mới làm như thế, nhưng cân bằng cũng thường
thường đại biểu cho thỏa hiệp." Thất gia lắc đầu.
Giờ khắc này Hứa Thanh cũng vừa xuống núi, vừa liếm môi vừa nấc một
cái.
"Điểm tâm ở chỗ sư tôn quả không tầm thường!"
Trong khi dư vị vẫn còn quanh quẩn, Hứa Thanh đã về tới nơi cập bến trong
bến cảng.
Trong mấy ngày tiếp theo hắn đi tìm Trương Tam, nhờ y lần nữa gia cố
thêm cho Pháp Hạm của mình, dẫu sao tiếp theo hắn cũng sắp phải đi thật xa.
Khoảng thời gian này Đinh Tuyết cũng đã tới tìm Hứa Thanh.
Về phần Ngôn Ngôn, từ sau khi nàng trở về liền bị Đông U thượng nhân
trách phạt bế quan, không đột phá tu vi thì không thể ra ngoài.
Cố Mộc Thanh cũng không tới, nàng đã bị tông môn an bài lưu trú lại bên
Nam Hoàng Châu từ sớm.
Cứ như vậy, Hứa Thanh đứng ở cửa chờ đợi Trương Tam hoàn thành gia cố
Pháp Hạm, tới ngày thứ sáu hắn liền lựa chọn xuất phát, chuẩn bị đi tới Hải Thi
tộc, đi làm người chưởng bảo trong vòng 3 tháng.
Vào lúc này cũng đã xảy ra một chút chuyện, có một vài đệ tử của Liên
Minh Bát Tông ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã mất tích ở trên biên giới Thi
Cấm trên biển cấm.
Căn cứ manh mối để lại, hình như bọn họ không biết tại sao lại đi tới cấm
địa Thi Cấm, cho nên dựa theo qui trình, liên minh an bài một bộ phận đệ tử các
tông đi đến Thi Cấm điều tra.
Chuyện này cũng không tạo thành gợn sóng quá lớn với liên minh, bởi vì
trong nhiều năm qua, loại việc mất tích trong cấm địa này cứ thỉnh thoảng sẽ lại
xuất hiện
Trên thực tế thì không chỉ liên minh như thế, những tông và tộc khác cũng
đều như vậy, nhất là những tộc quần và tông môn ở trên biển cấm lại càng là
như thế.
Hứa Thanh cũng nghe nói tới việc đó, nhưng việc này cũng không hề ảnh
hưởng tới kế hoạch đi tới Hải Thi tộc của hắn.
Nhiều nhất là hắn cẩn thận thêm một chút mà thôi, hắn cũng không dùng
Pháp Hạm đi đến như lần trước, mà dùng truyền tống trận của tông môn, trực
tiếp truyền tống qua đó.
Giờ phút này hắn đã đứng trên truyền tống trận, theo tia sáng trận pháp lập
lòe, trong nháy mắt tiếp theo thân ảnh Hứa Thanh tan biến, lúc xuất hiện đã ở
bên Hải Thi tộc.
Truyền tống với khoảng cách xa như thế, dưới tình huống không có bảo hộ,
sẽ tạo thành ảnh hưởng tới linh hồn và thân thể tu sĩ.
Nhưng mà thân thể của Hứa Thanh cường hãn, hắn chỉ cảm thấy cơ thể hơi
chấn động, sau đó liền khôi phục như thường.
Ngay khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở truyền tống trận của Thất Huyết
Đồng trên Hải Thi tộc, bên ngoài truyền tống trận đã có hơn 1000 đệ tử chờ đợi,
một khắc Hứa Thanh xuất hiện liền đồng loạt chắp tay, bái kiến về phía Hứa
Thanh.
"Bái kiến Đạo Tử."
Những người này đều là đệ tử các phong đóng giữ ở nơi này, sau khi Hứa
Thanh đáp lễ bọn họ liền đi bái kiến Tam gia, cuối cùng là đi tới phía trên pháp
bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, khoanh chân ngồi vào vị trí chính giữa của
pháp bảo cổ kính thanh đồng cực lớn.
Nơi đây nằm ở giữa không trung, một tấm cổ kính lớn đến 100 trượng, Hứa
Thanh ngồi ở phía trên giống như ngồi lên một cái mâm thật lớn, bốn phía còn
có từng trận cuồng phong gào thét.
Cúi đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy biển cấm màu đen như nước mực
không ngừng lên xuống.