Quang Âm Chi Ngoại

Chương 390




Hứa Thanh kinh ngạc.

Hắn đưa mắt nhìn qua lão tổ Kim Cương Tông, cảm thấy có chút kỳ lạ khi

đối phương đột nhiên nói ra những lời này.

"Ngươi xác định?" Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

Hắn có thể cảm nhận được khí tức lão tổ Kim Cương Tông, mặc dù cường

đại hơn rất nhiều so với trước đây nhưng hình như cũng đã đạt đến điểm giới

hạn nào đó, bên trong vẫn còn có chút bất ổn không giống là sắp đột phá.

"Tiểu nhân vô cùng xác định!" Lão tổ Kim Cương Tông đưa mắt nhìn vị trí

cái bóng, lớn tiếng mở miệng.

Hứa Thanh không phải khí linh, không biết khí linh đột phá là trạng thái gì.

Giờ phút này nghe được câu trả lời của lão tổ Kim Cương Tông, hắn liền

hơi trầm ngâm một chút.

Mắt thấy Hứa Thanh trầm ngâm, lão tổ Kim Cương Tông cũng trở nên căng

thẳng.

Lão lo là Hứa Thanh vì toàn lực chiếu cố cái bóng mà cự tuyệt mình, đồng

thời lão cũng nhớ tới một quyển sách trong vô số sách cổ mà lão xem qua, trong

đó cũng có một tình tiết tương tự như vậy.

Tình tiết bên trong chính là sau khi nhân vật chính từ chối sủng vật cận thân

một lần, rồi chẳng biết tại sao lại thích cái loại cảm giác cự tuyệt này, vì vậy từ

đó về sau, tất cả mọi chuyện sủng vật yêu cầu đều bị người này cự tuyệt.

Thế cho nên cuối cùng bởi sự cự tuyệt của nhân vật chính, sủng vật của hắn

đã trở thành thức ăn.

"Hứa ma đầu tu luyện Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh....Đợi đến khi đó, có lẽ hắn

sẽ tìm một ngày nào đó để cắn nuốt ta sao?"

Tuy lão tổ Kim Cương Tông là nhân trung chi tinh, nhưng khi lão còn sống

có một cái thói quen, đó chính là hay suy nghĩ lung tung, bây giờ sau khi biến

thành khí linh nên cả ngày sống trong sợ hãi, cũng càng mẫn cảm hơn lúc trước.

Lão cảm thấy mình sắp chết rồi, đây chắc chắn là dấu hiệu Hứa ma đầu

muốn cắn nuốt chính mình, vì vậy lão liền trở nên hoảng sợ, không đợi Hứa

Thanh đồng ý mà liền nhanh chóng hô to.

"Chủ tử, ta nhịn không được nữa, ta sắp tới rồi..."

Nói xong hồn thể của lão tổ Kim Cương Tông liền ầm ầm bộc phát, cưỡng

ép triển khai đột phá, thậm chí tròng mắt cũng đỏ lên, nội tâm đã hoàn toàn trở

nên điên cuồng.

"Ta phải đột phá trước cái bóng!"

Lão gào thét trong lòng, trong lúc bộc phát thì hồn ảnh của lão bay lên từ

bên trong que sắt màu đen, trong cơ thể lão cũng nhanh chóng hình thành từng

đoàn từng đoàn sương mù giống như mây đen.

Những đoàn sương mù này không ngừng đan xen với nhau, sau đó có một

tia chớp lập lòe xuyên thẳng qua toàn thân lão, khiến cho lão tổ Kim Cương

Tông nhịn không được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến cho Hứa Thanh

nhìn thấy cũng phải giật mình.

Công pháp lão tổ Kim Cương Tông tu luyện là một công pháp tàn thiên, có

thể biến người thành khí linh, mà tên của môn công pháp này cũng lộ ra nó

không tầm thường, tên của môn công pháp này là Thái Âm Lôi Linh Biến!

Lai lịch của môn công pháp này không thể nào khảo cứu ra được, tựa hồ là

từng được một vị đại năng nào đó tham khảo lôi linh và nghiên cứu ra.

Một khi tu luyện tiểu thành, liền có thể khiến cho bản thân chuyển hóa thành

thân thể lôi linh.

Mà bước thứ nhất để luyện môn công pháp này là phải có thiên phú, đồng

thời cũng phải có một quá trình tích lũy lâu dài.

Về phần bước thứ hai chính là phải có nghị lực vung đao tự sát, khiến cho

mình trở thành hồn thể, sau đó mượn nhờ tu hành tích lũy bước thứ nhất để bộc

phát để hóa thành khí linh, sau đó liền có thể bắt đầu bước thứ ba, chuyển hóa

thành thân thể lôi linh.

Một khi trở thành thể lôi linh, coi như đã là tiểu thành.

Nhưng đây cũng chỉ là lôi linh hậu thiên, chỉ có tu luyện đến trung kỳ mới

có thể hóa thành lôi linh tiên thiên, về phần đại thành... không có công pháp.

Giờ phút này lão tổ Kim Cương Tông đang liều mạng đột phá, cái này chỉ là

bước chuyển hóa bản thân trở thành lôi linh hậu thiên, mà quá trình này cũng

cực kỳ đau khổ, lão phải mượn nhờ những đám mây mù không ngừng đan xen

va chạm ở bên trong thân thể, khiến nó sinh ra thêm càng nhiều tia chớp hơn

nữa.

Cuối cùng lại phải để cho tia chớp xuyên thấu qua hồn thể, thu hút thiên lôi

bên ngoài đánh đến, sau đó nhờ thiên lôi tẩy lễ linh hồn của lão một phen, như

vậy mới tính là hoàn thành.

Mắt thấy lão tổ Kim Cương Tông kêu gào thảm thiết, Hứa Thanh cũng hít

vào một hơi.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn rời khỏi cái bóng, phân ra hơn nửa tâm thần đặt

ở trên người lão tổ Kim Cương Tông, bởi vì trạng thái lúc này của đối phương

khiến cho Hứa Thanh mơ hồ cảm thấy hình như rất không ổn.

Đồng thời đáy lòng của hắn cũng đang nhanh chóng cân nhắc một điều, nếu

lão tổ Kim Cương tông chết, vậy que sắt của hắn có bị hao tổn gì hay không.

Mà tiếng kêu thảm thiết của lão tổ Kim Cương Tông chẳng những hấp dẫn

sự chú ý của Hứa Thanh, mà cái bóng biến thành một mặt đầm màu đen ở một

bên cũng tự dưng dừng lại một chút, sau đó liền nhanh chóng tăng tốc độ đột

phá...

Cứ như vậy dưới sự tranh đua điên cuồng của cái bóng và lão tổ Kim Cương

Tông, mây mù trong cơ thể lão tổ Kim Cương Tông càng lúc càng nhiều, va

chạm cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Từng đạo tia chớp chậm rãi tích lũy bên trong hồn thể của lão, không ngừng

chạy loạn và tràn ngập toàn bộ hồn thể của lão, trong lúc thân thể lão tổ Kim

Cương Tông gần như là muốn tan vỡ, rốt cuộc cũng có một đạo thiểm điện phá

vỡ một cái lỗ hổng trên thiên linh của lão và chui ra.

Lập tức có rất nhiều đạo tia chớp tiết ra theo cái lỗ hổng này, sau khi thoát ra

thì bọn chúng vờn quanh toàn thân lão tổ Kim Cương Tông, khiến cho khí thế

của lão trở nên vô cùng kinh người, đồng thời khí tức của lão cũng nhanh chóng

đề thăng lên cao.

Tất cả những thứ này khiến cho nội tâm của lão tổ Kim Cương Tông nhẹ

nhàng thở ra, lão cảm thấy mình quá không dễ dàng, nhưng nghĩ đến màn tẩy lễ

tiếp theo sau, đáy lòng của lão lại cảm thấy bi thương.

Lão biết rõ quá trình đột phá cực kỳ hung hiểm, không may một cái liền tan

thành mây khói, nếu đổi thành khi còn sống thì lão sẽ không chút do dự mà lựa

chọn bỏ qua.

Mà loại tính cách này, cũng là một trong những nguyên nhân mà pháp khiếu

của lão mở ra rất chậm.

Cả đời trước của lão, trên thực tế cũng có mấy lần cơ hội có thể tăng tốc mở

ra pháp khiếu, nhưng những lần này đều cần phải đi liều mạng đoạt lấy, cho nên

cuối cùng đều bị lão nghiến răng bỏ qua.

Giờ phút này lão lại hiện ra loại tính cách do dự này, nhưng cũng vào lúc

này, cái đầm màu đen do cái bóng biến thành càng lúc càng vang lên những

tiếng gào thét mãnh liệt hơn, thậm chí mặt đầm cũng bắt đầu phồng lên!

Thứ phồng lên không phải là bong bóng như trước, mà là một thứ tồn tại

mới được thai nghén tạo ra ở bên trong đầm, hình như nó đang vùng vẫy, đang

muốn thoát ra từ bên trong, theo nó không ngừng cố gắng phá vỡ mặt đầm, một

cỗ khí tức vượt trên Ngưng Khí cũng từ trong đầm nước khuếch tán ra ngoài.

Khí tức này rất mãnh liệt, trong nháy mắt tiếp theo đã đạt đến trình độ Trúc

Cơ, nhưng vẫn chưa kết thúc mà vẫn còn tiếp tục tăng lên.