Quan Thuật

Chương 1688: Phí gia trang sao lại thành ra thế này ?




- Bộ trưởng Văn chắc công chuyện đang bận ngập đầu nên rất khó có cơ hội này. Diệp Phàm, con đem ra đây luôn đi.



Hơn nữa, đây cũng coi như là cho người ngoài ngành như tôi đây được mở rộng tầm mắt về cái gì gọi là kiến thiết thủy lợi sông ngòi. Tuy không phải định lấn sân đổi nghề gì cả nhưng cũng gọi là thêm phần hứng thú.



Hôm nay tâm trạng Kiều Viễn Sơn rất vui vẻ nên mới giở giời mở miệng nói giúp cho anh con rể.



- Được được, uỷ viên Kiều đã thích nghe thì chúng ta cứ vào việc luôn thôi.



Văn Cử Đức cũng đang khá là cao hứng nên gật đầu đồng ý luôn.



Kiều Viên Viên vội chạy vào phòng đem túi da của Diệp Phàm ra, Diệp Phàm lấy từ trong đó ra bản thảo kế hoạch tu sửa suối Vượng Phu rồi hai tay đưa lên cho Văn Cử Đức. Văn Cử Đức đặt mông ngồi xuống, tiện tay lật giở xem qua.



Được một lúc lâu sau khi đã xem hết thì ông ta bắt đầu:



- Suối Vượng phu ở Hải đông quả là cần sửa sang đôi chút, còn nhớ trận lũ to năm đó đã chết mất bao nhiêu người. Đây là bài học xương máu, tuyệt đối không thể để bi kịch như vậy tái diễn được.



Nói đến đây, Văn Cử Đức quay sang phía Diệp Phàm bảo:



- Thế này nhé, số tài liệu này của cậu tôi sẽ mang về phòng để những đồng chí có trách nhiệm xem xét.



- Cảm ơn Bộ trưởng Văn đã ủng hộ.



Diệp Phàm vội vàng cám ơn rối rít. Văn Cử Đức đã nói vậy thì hạng mục này phải có đến tám phần hi vọng chứ chẳng đùa.



Lúc này, Kiều Viễn Sơn quay sang hỏi người trẻ tuổi đi bên cạnh Văn Cử Đức:



- Hoàn Đông à, cháu hiện đang công tác ở đâu vậy?



- Thưa chú Kiều, cháu hiện đang công tác ở Phòng tổ chức nhân sự Bắc Kinh.



Người thanh niên tên Hoàn Đông cung kính đáp.



- Là người phụ trách luôn chứ nhỉ?



Kiều Viễn Sơn buột miệng hỏi tiếp.



- Làm phó thôi ạ, chỉ phụ trách một số anh em thôi.



Hoàn Đông khiêm tốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Ồ!



Kiều Viễn Sơn gật gật đầu tấm tắc khen:



- Rất giỏi giang đấy, cậu còn trẻ, tiền đồ còn rộng mở lắm. Cố gắng lên!



- Cảm ơn Chú Kiều đã quá khen.



Giọng nói Hoàn Đông hơi run run, được Trưởng ban Tổ chức Trung ương khích lệ đương nhiên là sướng thấy mồ rồi.



- Uỷ viên Kiều, gần đây Bắc Kinh có điều động một số cán bộ tạm thời trao quyền cho cấp dưới để đi giao lưu thực địa ở nơi khác.



Cho nên, một số cán bộ sẽ được cử đến vùng sâu vùng xa để cọ xát học hỏi.



Đúng lúc này, Văn Cử Đức đưa mắt liếc sang phía con trai một cái, cười cười.



- Lão Văn, có ý định gì xin cứ nói thẳng! Chúng ta vốn là chỗ bạn học cũ mà cứ giấu giấu diếm diếm lại đâm ra mất hay.



Kiều Viễn Sơn đương nhiên là hiểu được ẩn ý trong lời nói của Văn Cử Đức.



Đây chắc chắn là mục đích của y khi đến chúc Tết hôm nay rồi. Tất nhiên là mối giao hảo giữa Kiều Viễn Sơn và Văn Cử Đức cũng khá thân thiết. Hai người họ là bạn học cũ, trước đây lại từng làm việc cùng nhau. Văn Cử Đức năm nào cũng lui tới luôn, vả lại con đường thăng quan tiến chức của y cũng có phần công sức không nhỏ của Kiều Viễn Sơn.



- Chuyện này cứ để Dị Hùng trình bày cụ thể đi.



Văn Cử Đức cười cười ra hiệu cho Cổ Dị Hùng mở lời. Cổ Dị Hùng là cháu ngoại của Văn Cử Đức, bằng không thì lão còn lâu mới đem y đến nhà Kiều Viễn Sơn. Hạng người như Cổ Dị Hùng mà muốn đến gõ cửa nhà họ Kiều thì vẫn chưa đủ tư cách.



Thưa Ủy viên Kiều cháu là Cổ Dị Hùng thuộc Phòng tổ chức nhân sự cán bộ thành ủy Hải Đông, Diệp Phàm là cấp trên của cháu. Tuy Chủ tịch thành phố Diệp xuống đây chưa lâu.



Nhưng những thành tích mà anh ấy làm được luôn khiến Cổ Dị Hùng cháu khâm phục vô cùng. Lần này lên Bắc Kinh thăm bà con, vừa rồi lại được nghe cậu cháu kể chuyện về Chủ tịch thành phố Diệp khiến cháu rất hứng thú.




Còn cậu em họ Hoàn Đông của cháu đây nghe chuyện về Hải Đông cũng cảm thấy rất háo hức. Cho nên, cậu ấy muốn đến Hải Đông rèn luyện học hỏi một thời gian.



Cổ Dị Hùng rất khôn ngoan, trước tiên chưa đề cập đến việc chính vội mà bắt nguồn từ chỗ Diệp Phàm rồi liên hệ đến Hoàn Đông, vậy là thành ra tự nhiên lưu loát như nước chảy mây trôi vậy.



Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười xòa:



- Hà hà, chuyện này cũng dễ thôi! Báo với đồng chí Kim Thụ Dương một tiếng là xong mà. Rồi muốn đi Hải Đông thì cứ việc đi thôi!



Kim Thụ Dương là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh và cũng là bạn học của Kiều Viễn Sơn.



- Tôi đã tìm lão Kim rồi, ông ấy bảo chuyện này cũng dễ thôi.



Tuy nhiên, nói đến đây Văn Cử Đức chỉ nhìn Kiều Viễn Sơn rồi im lặng không nói nữa.



- Thế nào, còn chuyện gì nữa nào?



Kiều Viễn Sơn cất tiếng hỏi.



Cổ Dị Hùng liếc nhìn phản ứng của Văn Cử Đức rồi mới dám nói tiếp



- Uỷ viên Kiều, hiện tại Phòng tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông còn khuyết một ghế Phó ban thường trực. Vị trí này vẫn để trống đã gần nửa năm nay. Trên tỉnh cũng chưa có chỉ thị xuống.



Diệp Phàm vừa nghe liền chợt hiểu, hôm nay Văn Cử Đức đến đây chính là muốn đề bạt cho đứa con lão anh chàng tên Hoàn Đông này đây. Từ Phó phòng mà muốn được đề bạt lên Trưởng phòng xét trong thể chế cán bộ mà nói thì phải là một bước thăng tiến lớn.



Vì sao mà vài ông phó lại chỉ ôm chân có một ông trưởng thôi, càng chứng tỏ rằng chức vụ này rất khó làm. Một huyện chỉ có duy nhất một Bí thư huyện ủy lẫn Chủ tịch huyện, xuống đến Phó chủ tịch huyện rồi trợ lý của Bí thư và Chủ tịch huyện còn có một ê kíp lằng bà nhằng đi kèm nữa.



Kiều Viễn Sơn không trực tiếp đồng ý, mà chỉ vòng vo:



- Nếu Hoàn Đông đã thích đi Hải Đông, vậy thì cứ việc đi thôi.



Văn Cử Đức thoáng nghe vậy đã biết là việc này coi như xong xuôi đâu vào đấy rồi. Kiều Viễn Sơn bảo Hoàn Đông đi Hải Đông, nếu không lên được cái ghế đó thì còn đi làm gì nữa?



- Báo Quốc, gần đây nghe nói khu Nam Lĩnh các cậu có một dự án thuỷ lợi rất lớn.Tài liệu tôi cũng đã xem qua, đợi đến hội thảo các ban ngành đầu năm sau chúng ta sẽ tiến hành thảo luận cụ thể.




Văn Cử Đức bắt đầu tính đến chuyện ăn khế trả vàng.



- Bác Văn, dự án tu sửa suối Vượng Phu ở Hải Đông có thể đem ra thảo luận qua ở hội thảo các ban ngành lần thứ nhất hay không.



Lúc này, Kiều Viên Viên bên cạnh bỗng nói chen vào.



- Khá lắm Viên Viên, rất biết nói chuyện đấy. Lão Kiều, ông xem xem, chưa gì đã làm cọc tự đi tìm trâu rồi.



Văn Cử Đức chỉ cười ha hả chứ không trả lời thẳng.



Diệp Phàm hiểu r, con trai và con gái là khác nhau. Điều này càng được Văn Cử Đức phân biện rõ ràng. Kiều Viễn Sơn giúp con trai ông ta Hoàn Đông thì chút khó khăn của Kiều Báo Quốc nhất định sẽ được giúp đỡ. Về phần anh con rể chưa chính thức như Diệp Phàm thì vẫn phải cắn răng mà chờ vậy.



- Con gáihướng ngoại (chăm lo cho người ngoài)!



Kiều Thế Hào ở cạnh xen vào một câu khiến Viên Viên lập tức đỏ mặt lên vì xấu hổ, cô trừng mắt lườm ông anh họ một cái. Kiều Thế Hào cười gượng mấy tiếng rồi bảo:



- Không nói nữa không nói nữa, nói tiếp là có người muốn ăn thịt người không chừng.



- Anh nói tiếp xem nào!



Kiều Viên Viên xoa xoa nắm tay hăm dọa, Kiều Thế Hào rụt cổ lại im thin thít ngay.



Sở dĩ có chuyện như vậy là vì từ nhỏ Kiều Viên Viên đã theo sư phụ Tô Lưu Phương luyện võ, công phu quyền cước của Kiều Thế Hào cũng chính là được Kiều Viên Viên dạy cho.



Hồi đó, cho dù Kiều Thế Hào là anh họ nhưng khi luyện công Kiều Viên Viên thây kệ ý tứ này nọ dẫn đến lão đại Kiều Thế Hào thường bị "năm cánh sen hồng"(quả đấm) của cô nàng đánh cho mặt mũi bầm dập tứ tung. Anh chàng này cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là lại không khỏi rùng mình sợ hãi.



- Bác Văn, chuyện này có được không ạ?



Kiều Viên Viên không hề nghĩ đến việc rút lui. Lão Diệp lại chỉ đứng một bên cười thầm, có Viên Viên ra mặt, lại còn cả Kiều Viễn Sơn ở đây. Chắc hẳn, chuyến này Văn Cử Đức không còn đường lùi nữa rồi.



- Được rồi được rồi, có điều không thể đem ra thảo luận ở lần họp thứ nhất các ban ngành. Cháu nghĩ mà xem, trong một cuộc họp mà đem ra bàn thảo đến hai dự án lớn lại đều là nằm ở khu vực trực thuộc tỉnh Nam Phúc.



Phòng ban nhỏ bé chỗ các bác cũng không thể chỉ phục vụ cho tỉnh Nam Phúc được!




Văn Cử Đức quả nhiên đã chào thua cười cười quay sang phía Diệp Phàm bảo:



- Có điều, sau khi trở về cháu cứ mau đem bản thảo phương án nộp lên thành ủy Hải Đông xem xét thông qua, sau đó gửi lên tỉnh, sau khi được phê duyệt thì trực tiếp mang đến cho Hoàn Đông là được. Nó sẽ đem về cho. Tuy nhiên, phải tranh thủ làm gấp. Mồng tám đã là dịp đầu năm rồi, bác sẽ cố trì hoãn một chút, tranh thủ ở đại hội lần hai các ban ngành đem phương án này ra thảo luận.



- Cảm ơn Trưởng phòng Văn đã ủng hộ Hải Đông, sau này Hoàn đông với cháu sẽ là bạn bè chung chiến tuyến.



Diệp Phàm tỏ lòng cảm tạ, cũng là ngầm ám thị cho Văn Cử Đức biết rằng ở Hải Đông, con trai lão muốn gửi gắm cho cấp dưới thì cũng còn phải nhờ tôi giúp đỡ.



- Ha ha, Hoàn Đông đi Hải Đông thì phải bỏ chút sức cho Hải Đông đó cũng là chuyện nên làm mà.



Hơn nữa, khi suối Vượng Phu tu sửa xong, Hoàn Đông xuống đó cũng an toàn hơn đôi chút! Làm việc thì cần tận tụy, nhưng an toàn bản thân cũng nên được đảm bảo có phải không nào? Đã không an toàn thì còn làm nên cái gì cơ chứ?



Đồng chí Văn Cử Đức rất biết diễn thuyết, thường thì y tỏ lòng cảm tạ cũng theo nhiều cách khác nhau.



Đến giờ cơm tối, Diệp Phàm đem ra hai bình rượu thuốc tự chế đi về phía Phí gia trang.



Lúc gần đến nơi thì thấy Phí Nhất Độ đang đứng trên bãi đất trống ngoài cửa đấm đá liên hồi như điên như dại vào gốc cổ thụ trăm tuổi trước cổng nhà. Còn bọn Phí Nhị Độ, Phí Bát Độ… biểu hiện cũng không khác y là mấy.



Họ đang cùng nhau tập luyện trên bãi đất trống kia, qua cửa kính xe từ phía xa Diệp Phàm phát hiện, đám hậu bối Phí gia trang này đều như đang liều mình luyện võ. Từng cặp huynh đệ tỷ đấu cùng nhau đều nhằm chỗ yếu hại trên người đối phương để ra đòn độc thủ. Chẳng giống luyện tập mà cứ y như là màn chào hỏi dành cho kẻ huyết hải thâm thù vậy.



- Phí gia trang sao lại thành ra thế này? Điên thế không biết?



Diệp Phàm quyết định cho xe đi chậm rồi dừng lại bên bãi đất trống.



Không ngờ chẳng một ai để ý tới gã, còn nhớ trước đây chỉ cần thấy cái biển số xe này là bọn kia đã biết Diệp Phàm tới, Phí Nhất Độ nhất định sẽ nhao tới mà kêu một tiếng đại ca thật thân thiết. Thế mà giờ đây không ngờ lại chẳng có ai thèm đếm xỉa đến Diệp lão đại này, điều đó khiến gã không khỏi có chút buồn bực.



Phí Nhất Độ đang luyện một mình với gốc đại thụ, không như mấy tên chủ chốt khác trong Phí gia đều đang giao thủ với nhau. Bởi vì biển số xe của Diệp Phàm là biển quân đội của Bộ tổng tham mưu nên Phí Nhất Độ đã sớm nhớ như in rồi.



- Mẹ nó, chẳng lẽ nghe nói ta thành phế nhân nên lũ chó này dám khinh người coi ta như đống giẻ rách sao



Diệp lão đại trong lòng có chút buồn bực bèn tự mở cửa xe ra đứng trên bãi đất trống. Tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác không phải là vậy. Nếu Phí Nhất Độ là kẻ chạy theo danh lợi kiểu đó thì trước kia mình quả đúng là mù quáng mới giúp hắn đột phá cảnh giới.



- Nhất Độ, cậu đang làm trò gì vậy, sao lại đi so kè với cái gốc cây?



Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi.



- Đại ca, em muốn đá chết con rùa rụt đầu, con dê vô lại đó.



Phí Nhất Độ miệng quay ra trả lời nhưng chân vẫn lia túi bụi vào cái cây kia.



- Rốt cuộc là có chuyện gì, cái cây này đâu có trêu chọc gì cậu?



Diệp Phàm gặng hỏi, thầm nghĩ không biết có phải Phí gia trang đã xảy ra chuyện gì lớn không?



- Đá chết mày, đá chết mày, tên khốn thứ 2 nhà Hoành Đoạ, con rùa lùn bại liệt Nhật Bản.



Phí Nhất Độ miệng rống lớn chân vẫn tung cước như điên như dại.



- Diệp Phàm, anh đến rồi à.



Lúc này, một cô gái từ trong sân chạy ra cất tiếng chào Diệp Phàm, cô nàng tên là Phí Điệp Vũ.



Diệp Phàm quay ra hỏi Phí Điệp Vũ:



- Tụi Nhất Độ bọn họ thế này là sao? Đi trút giận vào cái cây, còn mắng cái gì Hoành Đoạn lão nhị, lùn Nhật Bản chọc giận các người gì gì đó? Đúng là cổ quái. Dù bọn Nhật lùn có làm gì thì cũng là tội trạng hồi kháng chiến rồi, cũng nên rộng lượng một chút mà bỏ qua chứ!



- Haizz…



Phí Điệp Vũ buông tiếng thở dài, nhìn Diệp Phàm lẩm bẩm:



- Nếu anh không bị mất võ công thì đã tốt. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, biết rồi lại chẳng bằng không biết.



- Này, chuyện võ công thì có liên quan gì chứ?



Diệp Phàm đã hiểu ra được phần nào sự việc.