Quan Thuật

Chương 1687: Bộ trưởng bộ Thủy lợi




- Hôm nay, triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn cho mọi người đều biết rằng. Chúng ta là Phí gia trang.



Thanh danh của chúng ta sắp mất, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý.



Nếu không, đến lúc chuyện đó xảy ra, mọi người nhất thời không thể chấp nhận. Haizz ý trời như vậy, ý trời muốn chặt đứt thanh danh của Phí gia trang chúng ta, mọi người hãy thuận theo tự nhiên đi.



Mọi người, sẽ không suy nghĩ lệch lạc.



Phí Trường Thiên kéo áo, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói,



- Muốn cho mọi người hiểu được, chúng ta thắng cũng được, thua cũng được. Lần này thua cũng không sao, ba năm hoặc năm năm nữa chúng ta có thể lại chiến thắng. Chúng ta sẽ lại lấy được thanh danh sau một lần bọn họ chiến thắng.



- Thắng cũng là do Diệp Phàm, bại cũng là Diệp Phàm a!



Ninh Chí Hòa không kìm nổi thỏ dài.



- Ông nội, chúng ta đều không chịu thau kém. Ông yên tâm, sau năm năm, Phí gia chúng ta lại khiêu chiến Hoành Đoạn gia. Phí Nhất Độ cháu không đánh cho bọn họ gọi mẹ xin thua, sẽ không là Phí Nhất Độ nữa.



Lúc này, Phí Nhất Độ đột nhiên quỳ xuống đất, lớn tiếng kêu lên. Theo lời Phí Nhất Độ, Phí Nhị Độ, Phí Tam Độ cùng toàn bộ mọi người cùng quỳ xuống hô to.



Toàn bộ mọi người cùng hét to lên.



- Ông nội, ông tìm một vị cao thủ bát đẳng gả cho con đi. Nếu hoành gia có thể tìm ra Tùng Tỉnh Điền Chính, Phí Điệp Vũ con cũng làm được.



Với lại, nghe nói vì lần tỷ thí này, kỳ thực Hoành Đoạn gia cũng bán con gái. Cô nàng mới có hai mươi tuổi, làm sao bằng lòng gả cho Tùng Tỉnh, một người gần bốn chục tuổi chứ.



Cháu cho rằng, là bọn họ có lập kế hoạch trước, để nhằm vào nhà chúng ta. Nếu bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần.



Lúc này, Phí Điệp Vũ không ngờ mình có thể nói ra.



- Làm liều!



Phí Thiên Trường vỗ mạnh xuống bàn trà. Ông ta liếc mắt nhìn Phí Điệp Vũ, la nói,



- Dù cho Phí gia trang chúng ta bị đánh bại, cũng không thể hy sinh hạnh phúc của con gái Phí gia trang.



Trước kia mọi người nói con cháu trong gia tộc lớn không có một chút tự do, ngay cả hôn nhân cũng không được tự lựa chọn.



Cuộc sống của họ không hề hạnh phúc.



Sống với nhau nhưng không có tình cảm. Hôm nay, Phí Trường Thiên ta sẽ phá bỏ tập túc này.



Con cháu Phí gia chúng ta đều được tự do lựa chọn hôn nhân. Không cho phép ai được ép bức con cái, cái gì mà không môn đăng hộ đối thì sẽ không được chứ. Mọi người đã nghe rõ tôi nói chưa?



Sau khi nói xong, ánh mắt Phí Trường Thiên sắc bén đảo qua nhìn nét mắt Phí Nhất Hoàn và mọi người.



- Chúng con đều rõ, sẽ không can thiệp tự do hôn nhân của mọi người.



Vẻ mặt Phí Nhất Hoàn nghiêm nghị, gật gật đầu đầu tiên.



- Ông nội, đây là con tự nguyện.



Lúc này, Phí Điệp Vũ biện luận.



- Thôi, không cần nói nữa, con tự nguyện. Điệp Vũ, là con tự nguyện thật sao? Đừng tự dối mình dối người, con không có khả năng đó đâu. Huống chi, đương kim Trung Quốc, có thể đạt tới là cao thủ bát đẳng, tất cả đều là nhờ lão gia. Cho nên sẽ không nói tới việc này nữa. Vốn, Diệp Phàm là ứng cử viên rất tốt.



Đáng tiếc!



Phí Trường Thiên lắc lắc đầu.



- Nghe nói Diệp Phàm cùng Công chúa Kiều Viên Viên của Kiều đại gia đính hôn.



Phí Nhất Độ nói xong, liền liếc trộm Phí Điệp Vũ một cái. Quả nhiên, thấy mắt Phí Điệp Vũ đỏ lên.



- Lão gia, thực sự nếu không được thì một mình con chống hết. Con nghĩ, Phí gia chúng ta chưa chắc đã thất bại.



Phí Thanh Sơn chậm rãi nói.



- Thanh Sơn điều đó là không thể, tục ngữ nói, lên được núi xanh ở, không sợ không có củi đốt.



Vẻ mặt Phí Trường Thiên nghiêm túc khuyên nhủ.



- Cha, việc này là việc nhà của Phí gia trang chúng ta. Nếu Phí gia trang gục ngã, Phí gia trang chúng ta vẫn còn Trung Quốc. Cho nên, trận tỷ thí này không được phép thua, không thể không thắng.



Thái độ Phí Thanh Sơn càng kiên quyết.



- Anh có đúng là nhân vật quan trọng muốn làm thay đổi vận mệnh của Phí gia?



Lúc này, giọng nói Yến Hồng - bà xã Phí Thanh Sơn có chút run sợ, nhìn Thanh Sơn với vẻ mặt không chịu nổi




Phí gia có một vật báu gia truyền là "Bạo khí" nghe tên là đã thấy tương đối khủng bố. Thực sự khi mở nó ra là khủng bố.



Nghe nói là dùng bí thuật ngưng tụ nội khí toàn thân cùng một chỗ. Sau đó xuất ra giống như là bắn đạn



Rút cuộc như vậy có thể chiến thắng được đối thủ. Ví như nếu Phí Thanh Sơn xuất ra "Bạo khí" có thể chiến thắng cao thủ cao hơn hắn ta hai cấp.



Nếu ở Hoành Đoạn gia, ba người cùng kết hợp nhất định sẽ thành công. Tuy nhiên cái giá phải trả vô cùng đắt. Tay chân Phí Thanh Sơn hoàn toàn không thể cử động được, gân mạch toàn thân đều muốn đứt ra, sẽ trở thành người tàn phế.



Chắc hẳn cả đời phải nằm một chỗ. Nếu không may, đối thủ quá mạnh, Phí Thanh Sơn còn bị bạo khí phản chấn, có thể khiến cho Phí Thanh Sơn chết ngay tại chỗ.



Yến Hồng theo Phí Thanh Sơn bao lâu nay, cho nên biết được bí mật của Phí gia.



Cô không muốn tự nhiên chồng mình chết như vậy.



- Yến Hồng, anh xin lỗi em. Có thể sau này em phải tự chăm sóc bản thân.



Phí Thanh Sơn thở dài, trên mặt hiện ra sự mất mát sắp tới.



- Em sẽ chăm sóc bản thân.



Yến Hồng nhìn nhìn lão gia đau khổ nói ra những lời này.



- Thanh Sơn, anh là vì Phí gia trang, vì Hoa Hạ chúng ta. Đời người dù sao cũng phải chết? Việc làm này của anh là rất có giá trị!



Phí Trường Thiên đột nhiên nói.



Bọn hậu bối ở trong sảnh không biết công dụng của "Bạo khí", tuy nhiên, bọn họ nhìn nét mặt nghiêm trọng của các bậc tiền bối cũng đoán ra việc lớn sắp xảy ra.



Không khí trong sảnh rất ngột ngạt, mọi người cảm giác không thể thở nổi.



Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm tới đại viện của Kiều gia từ sớm.



Mọi người trong Kiều gia cũng dậy từ sớm, trong đại viện được quét rất sạch sẽ, một chiếc là rụng cũng không có.



Khách khứa đã đến, tuy nhiên, Diệp Phàm không quen.



Nhìn Diệp Phàm bưng trà rót nước, i khách khứa nhìn nhìn cũng không có tỏ vẻ gì. Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Phàm là hậu bối của đại viện Kiều gia. Hơn nữa, Kiều Viễn Sơn cũng không giới thiệu Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không tự mình lên tiếng.



Khách mời có ba người, một lão nhân đi cùng một người thanh niên. Diệp Phàm thấy còn có một người trung niên, ông ta chính là chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông – đồng chí Cổ Dị Hùng.




Khi thấy Diệp Phàm ngồi bên cạnh Kiều Viễn Sơn, Cổ Dị Hùng giật mình kinh hãi. Thấy thủ trưởng đang chào hỏi Kiều Viễn Sơn, ông ta cũng khẩn trương tiến lên cười nói:



- Không ngờ có thể gặp Chủ tịch thành phố Diệp Phàm ở đây, chúc anh năm mới vui vẻ.



- Xin chào, đồng chí Trưởng ban Cổ.



Diệp Phàm cười và bắt tay Cổ Dị Hùng.



- Ừ!



Kiều Viễn Sơn đang chào hỏi lão nhân quay đầu đến, như có chút kinh ngạc, Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói,



- Dị Hùng, có người ở đây nhận ra đồng chí? Vị này chính là?



- Cậu Diệp Phàm là lãnh đạo của tôi.



Cổ Dị Hùng cười nói.



- Hắn là lãnh đạo của ông à, sao có thể được chứ?



Lão nhân liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không kìm được, thốt ra. Bởi vì, thực ra Diệp Phàm rất trẻ tuổi. Cháu ngoại Cổ Dị Hùng hiện đang là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông, hắn là lãnh đạo của Cổ Dị Hùng ít nhất cũng phải là cấn bộ cấp Giám đốc sở.



- Ha ha, không thể nói như vậy.



Trưởng ban Cổ, tôi không dám nhận là lãnh đạo của ông, nói chúng ta là đồng sự còn có chút hợp lý.



Diệp Phàm khiêm tốn nói.



- Không thể như vậy được, anh là Chủ tịch thành phố Hải Đông, tôi chính là cấp dưới của anh.



Cổ Dị Hùng cười nói. Kỳ thật, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy không phải là cấp dưới của Diệp Phàm, mà là đồng chí cấp dưới của Thành ủy.



- Chủ tịch thành phố Hải Đông.



Lão nhân thầm thì, cười nói



- Người thanh niên, nhìn anh tôi lại nghĩ tới một từ, "Hậu sinh khả úy!"




Lão nhân cúi mặt, cười ha ha.



- Tiền bối quá khen.



Diệp Phàm khiêm tốn nói.



- Diệp Phàm, sao anh không uống thuốc vậy! Thật là, lớn như vậy mà cứ quên uống thuốc mãi.



Lần nào em cũng phải đem đến. Anh đang bị sốt, không hạ sốt sao được?



Sau lưng đã có tiếng quở trách.



Trong lòng Diệp lão đại buồn bực mình có bệnh khi nào đâu mà phải uống thuốc chứ, quay đầu lại thấy Kiều Viên Viên vẻ mặt tươi cười bưng một chén đĩa.



Trên đĩa đặt một ly nước, còn có một gói thuốc nhỏ. Diệp lão đại trong nháy mắt có đã hiểu, biết Kiều Viên Viên đang giúp mìn. Trong lòng không thể kìm nén kêu lên, vợ hiền a! Không biết đó có phải là thuốc bổ không?



- Haizz! Quên mất, quên mất!



Diệp Phàm tự nhiên đáp, cầm lấy gói thuốc thì thầm gì đó, rồi cho vào mồm uống luôn.



- Viên Viên, anh chưa thấy em chưa bao giờ tốt với anh như thế đâu nhé.



Đúng lúc, Kiều Thế Hào đi tới liền cười ha ha.



- Sao lại phải tốt với anh chứ.



Kiều Viên Viên tức giận lườm anh họ Kiều Thế hào một cái.



- Anh là anh họ của em, em gái sao lại không tốt với anh chứ? Đúng là buồn thật mà



Kiều Thế Hào nhún vai.



Tên nhãi này, thực ra là làm rõ thân phận của Kiều Viên Viên. Thứ hai, cũng là đang âm thầm giúp đỡ Diệp Phàm. Ông lão và Cổ Dị Hùng cũng không phải thằng ngốc.



Vừa thấy Chủ tịch thành phố Diệp và con gái của Bộ trưởng hình như là bạn bè. Giống như hai người có quan hệ vô cùng thân thiết, dường như đều nhanh chóng muốn bàn tới hôn nhân.



- Anh tự tìm chị dâu đi, nhờem để làm chi?



Kiều Viên Viên cười nói.



- Thôi vậy, có chồng là quên ngay anh trai rồi.



Kiều Thế Hào đạt được mục đích, nhún vai đi đến gần Kiều Báo Quốc nói chuyện phiếm.



- Ủy viên Kiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái ông đó.



Lúc này, lão nhân kia nhìn Diệp Phàm cùng Kiều Viên Viên, nói.



- Con gái tôi trước kia ở riêng một mình, rất ít khi về nhà. Nhưng thật ra tôi quên không giới thiệu một chút với cậu.



Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười nói.



- Ủy viên Kiều, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm hình như đang là người yêu của cô nàng Viên Viên à?



Lão nhân cười hỏi, lão già này, hình như đang định truy hỏi kỹ càng sự việc.



- Ha ha



Kiều Viễn Sơn cười cười nói



- Lão Văn, mời ông uống ly rượu rồi hãy đi.



- Hôm nay tâm trạng tốt, lâu lắm rồi không uống rượu.



Ông lão được gọi là lão Văn nghe thấy phá lên cười.



- Diệp Phàm, vị này chính là Bộ trưởng bộ Thủy lợi. Hôm nay nghe thấy bộ trưởng tâm sự muốn xây dựng giao thông đường sông ở Hải Đông.



Kiều Viễn Sơn thuận miệng cười nói.



- Kiều lão gia, hôm nay tôi đến chúc tết ông. Sao tự nhiên lại thành đi bàn công việc vậy. Lão Kiều à, ông không để cho tôi mừng năm mới nữa à. Nhưng mà, cũng được, nói đi, nói đi.



Nghe thấy vậy liền cười ha ha.



- Nghe thấy Bộ trưởng nói vậy, tôi có chút tài liệu. Lúc nào rảnh ông xem qua một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Diệp Phàm cười nói.