Editor: Quỳnh Nguyễn
"Hiện tại Tiểu Bạch có bác sĩ chăm sóc, chỉ cần nó bình phục, sẽ đưa nó về.". Minh Ý nói.
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trắng dọa người, ý Minh Ý là căn bản không có chứng cứ, vừa rồi anh lừa gạt mình. Nói ba xạo như thế, cô rối loạn đầu trận tuyến, tất cả đều nhận hết rồi.
Những người khác Minh gia cũng nghe ra, người nào cũng có sắc mặt không tốt. Minh Ý làm như vậy có chút quá phận, sắp đặt hại người nhà của mình. Nhưng việc đã đến nước này, vốn là Giang Nguyệt Đình và Minh Nhất Kỳ đuối lý, bọn họ còn có thể nói cái gì a!
"Anh cả, anh nhất định phải đưa Tiểu Bạch trở về, Tiểu Bạch nhất định không thể có việc gì.". Hiện tại Minh Nhất Hạ đặt tất cả hi vọng vào Minh Ý.
"Ừm.". Minh Ý nhàn nhạt đáp lại một tiếng, "Ông nội, bà nội, ba, mẹ, con và Hinh Hinh đặt vé máy bay buổi chiều đi đảo Ngô Chi hưởng tuần trăng mật, lát nữa chúng con sẽ đi.".
"Tốt, các cháu chơi vui vẻ.". Lão phu nhân dẫn đầu nói ra.
Minh Ý và Mậu Hinh lên lầu trước, bọn họ vừa lên, Minh Chí Côn nhìn thoáng qua Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình, hừ một tiếng cũng chuẩn bị đi.
Lão phu nhân thở dài, đi theo bạn già mình.
"Lão Nhị, chừng nào thì con thông minh bằng một nửa lão Đại, ba cũng bớt lo rồi.". Minh Văn Hiên nói.
"Là A Nhất nhiều quỷ tâm tư.". Tống Mạn Vân càng ngày càng xác định Minh Ý không phải đứa nhỏ mình, bà nhất định sẽ tìm được chứng cứ, chỉ cần tìm được chứng cứ sẽ đá anh ra Minh gia.
"Giang Nguyệt Đình!". Minh Nhất Hạ nổi giận gầm lên một tiếng, "Có phải chị hại chết Đại Bạch không!".
"Nhất Hạ, sao em có thể cho rằng như vậy?". Giang Nguyệt Đình lập tức nói, "Vì sao chị muốn hại chết Đại Bạch? Vừa rồi Minh Ý cố ý nói như vậy là châm ngòi quan hệ chúng ta.".
"Tiểu Bạch chính là chị làm hại!". Minh Nhất Hạ không ngốc, mặc dù anh cả nói chứng cứ là giả, nhưng Giang Nguyệt Đình đã thừa nhận rồi. Kỳ thật nghĩ như vậy, nhớ lại rất nhiều chi tiết, Giang Nguyệt Đình đích xác có cơ hội hại Đại Bạch
Cô nhớ rõ một ngày trước khi Đại Bạch chết, Giang Nguyệt Đình tới Minh gia, còn chơi đùa với Đại Bạch. Nghĩ vậy cô không rét mà run, cực kỳ giận dữ.
"Chị chỉ là không hy vọng Mậu Hinh thuận lợi kết hôn với Minh Ý, chị không hại Tiểu Bạch.". Giang Nguyệt Đình giọng điệu ôn nhu, "Nhất Hạ, em đừng bị người ta lừa, em và chị biết nhau lâu như vậy, em giống em gái chị, chị sẽ hại em sao?".
"..." Minh Nhất Hạ nắm chặt quả đấm, "Nếu Tiểu Bạch không bình an trở lại bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cô, vĩnh viễn.". Nói xong, cô cũng nổi giận đùng đùng lên lầu.
Mậu Hinh và Minh Ý trở lại lầu, cầm đồ rồi rời đi.
Lên xe, Mậu Hinh hỏi anh: "Thật sự anh không có chứng cứ xác thực sao?".
"Không có, đồ bỏ đi trong thùng rác khách sạn ba giờ đổi một lần, chờ chúng ta điều tra đến video clip đi tìm ống tiêm kia túi rác vứt đi lâu rồi. Em hiểu biết trình tự tư pháp nên biết, chứng cứ bị bẩn khủng khiếp như vậy, tỉ suất được chấp nhận cũng không cao.". Minh Ý nói.
Điều này cũng đúng, lại để Giang Nguyệt Đình qua một lần.
"Hiện tại không nghĩ việc này nữa, chúng ta thu thập đồ đạc đi chơi một lần, từ đảo Ngô Chi trực tiếp đi Nhật Bản.". Minh Ý nói.
" Ngày nghỉ của em không thể kéo dài, trước ngày 15 nhất định phải trở về.". Hiện tại là ngày nghỉ cộng thêm thời gian nghỉ kết hôn nữa, trước ngày 15 cô nhất định phải trở về.
"Đương nhiên, anh nhất định đưa em trở về đúng giờ.". Minh Ý lái xe, tâm tình tốt, "Tiểu Sâm, chúng ta đi du lịch con có vui không?".