Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 179-1




Editor: Quỳnh Nguyễn

"A Nhất, chuyện trước kia không có bằng chứng, không nói thêm nữa.". Minh Chí Côn nói, "Chuyện này Nguyệt Đình không đúng, Nguyệt Đình, sao cháu phải làm như vậy?".

"Sao cháu phải làm như vậy?". Giang Nguyệt Đình vẫn bình tĩnh, "Đại khái cháu không muốn để Mậu Hinh kết hôn với đại thiếu đi! Minh thiếu, anh đã điều tra xong, anh có thể kiện tôi.".

Minh Ý cười lạnh: "Kiện hay không không phải tôi định đoạt, là Trâu phu nhân định đoạt. Cô vì để Nhất Hạ hận Hinh Hinh, coi như hao hết tâm tư.".

Không khí Minh gia đặc biệt ngưng trọng, sắc mặt Tống Mạn Vân cũng khó coi.

"Vì sao cô không muốn để tôi kết hôn với A Nhất?". Mậu Hinh hỏi.

"Vậy cô nên hỏi, vì sao tôi và A Kỳ muốn kết hôn cùng một ngày với hai người, Minh Ý lại không đồng ý?". Giang Nguyệt Đình hỏi lại, "Tôi và A Kỳ cực kỳ làm mất mặt các người sao?".

"Chuyện này cũng là A Ý không đúng, A Kỳ ở bện Nguyệt Đình nhiều năm như vậy, kết hôn là chuyện thuận lý thành chương, nếu cùng kết hôn với các con cũng là song hỉ lâm môn, chuyện tốt. A Kỳ đề xuất kết hôn với các con, cũng không có gì quá phận, vì sao con không đồng ý.". Tống Mạn Vân nói.

Hay cho một chiêu trả đũa, công phu này Tống Mạn Vân làm thực lợi hại.

"Kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, mỗi người đều có ý nghĩ và yêu cầu của chính mình với hôn lễ. Nếu chúng con đồng ý để nhị thiếu và Nguyệt Đình kết hôn cùng chúng ta sẽ thành lý do bọn họ có thể phá hoại hôn lễ chúng con, tôi nghĩ đây nhất định là lý do vô lý nhất thế giới, mẹ chồng, thế giới của mẹ con thực không hiểu.". Mậu Hinh cười lạnh.

"Hiện tại đã có cảnh sát xử lý chuyện này, tôi sẽ giao chứng cứ liên quan để cảnh sát xử lý.". Minh Ý không muốn nhiều lời, nhân tiện nói.

Nghe xong lời này, Giang Nguyệt Đình mạnh mẽ đứng lên, mở to hai mắt nhìn Minh Ý: "Anh nhất định phải làm như vậy sao?".

"Đương nhiên, nếu thật có người có ý định thả chó đả thương người, đây là án hình sự. Nguyệt Đình, lần trước không thể buộc tội, tôi nghĩ lần này chứng cớ hẳn là đầy đủ hơn rất nhiều.". Mậu Hinh nói.

"Người một nhà không cần như vậy.". Lão phu nhân vội nói, "Nguyệt Đình cũng là nhất thời đau lòng mới có thể như vậy, trong lòng khẳng định cũng cực kỳ hối hận. Chuyện này nếu làm lớn lên, bẽ mặt vẫn là Minh gia chúng ta!".

"Bà nội, Tiểu Bạch của con, Tiểu Bạch bị đưa đến chợ mua bán chó.". Minh Nhất Hạ bất mãn kêu to, hiện tại cô xem Giang Nguyệt Đình đã có vẻ mặt khác, người nào thương tổn Tiểu Bạch của cô chính là kẻ thù của cô.

"Đến đón về là được.". Lão phu nhân nói, "Nhưng mà nếu người gặp chuyện không may, thế nào cũng không vãn hồi được. Nguyệt Đình, Nhất Kỳ, các cháu còn không nhận lỗi với anh trai chị dâu, bảo đảm về sau những chuyện tương tự tuyệt không phát sinh.".

"Anh cả, Hinh Hinh, tất cả chuyện trước đó đều là chúng em không đúng, chúng em bảo đảm về sau tuyệt không phát sinh lần nữa, hai người tha thứ chúng em được không? Về sau chúng em bảo đảm chuyện như vậy tuyệt không phát sinh lần nữa.". Minh Nhất Kỳ co được dãn được, lập tức kéo Giang Nguyệt Đình nói.

Giang Nguyệt Đình cũng lập tức nói: "Đúng, đại thiếu, Hinh Hinh, chúng tôi biết sai rồi, nhất định sẽ không phát sinh chuyện như vậy lần nữa, tha thứ chúng tôi đi!".

"Hinh Hinh, A Nhất, bọn họ biết sai rồi, các con cũng cho bọn họ cơ hội một lần, chuyện này dừng ở đây đi.". Minh Văn Hiên cũng nói.

Mậu Hinh muốn nói, đây là án hình sự sao có thể cứ như vậy là thôi.

Ai biết Minh Ý cầm cổ tay cô: "Được, chuyện này cũng chỉ đến đây thôi, kỳ thật ống tiêm này cũng không phải ống tiêm Tiểu Bạch, ống tiêm chân chính ném trong đống rác cũng không tìm thấy. Nhưng mà thái độ Nguyệt Đình nhận sai tốt, Trâu phu nhân cũng không trở ngại gì, chuyện này dừng ở đây đi!".

"Kia Tiểu Bạch a?". Minh Nhất Hạ bất mãn hỏi.