Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 169-2




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Rất quen thuộc, nhưng mà...". Mậu Hinh cảm nhận thân thể đàn ông nóng bỏng, hơi thở anh bên gáy cô nồng cháy đến dọa người.

"Anh làm gì?". Mậu Hinh bị anh dọa, vừa mới quay đầu đã bị anh hôn.

Không chỉ bị hôn, mà còn cô bị anh đặt trên bồn rửa bát, chân cô bị anh mở ra, một tay anh ôm eo của cô, một tay chế trụ ở cổ, hôn môi cuồng nhiệt.

"Này!". Mậu Hinh bị anh hù chết, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Trước kia người đàn ông này hôn cũng sẽ động động tay trên người cô, nhưng giờ phút này căn bản đã biến thành thú hoang, bắt được con mồi chuẩn bị ăn thịt.

"Tiểu Sâm ở bên ngoài.". Mậu Hinh cảm giác tay anh ở trên mông cô, cô kéo tay né tránh nụ hôn của anh.

"Anh nói với bé không cần vào, bé sẽ ngoan ngoãn chơi mô hình của nó.". Minh Ý nói xong, cắn một ngụm vào cằm cô.

Ánh mắt Mậu Hinh mở thật to, nhìn anh cực kỳ khó tin.

"Em chuẩn bị bánh ngọt cho anh.". Anh vừa nói xong, tay vỗ về khuôn mặt cô.

"Vâng, hôm nay là sinh nhật anh, anh không quên đó chứ?". Mậu Hinh cảm thấy tư thế này rất quái lạ, cô rất muốn thay đổi một chút, nhưng cánh tay Minh Ý rắn chắc ôm trên eo cô như thế, chân của cô mở ra, anh chế trụ ở đó.

"Anh nhớ rõ.". Anh nói.

"Vậy mà anh đưa em đi khách sạn thử đồ ăn.". Rõ ràng nên là một bữa tối tốt đẹp.

"Anh nghĩ không phải quan trọng như thế, đàn ông không cần sinh nhật.". Anh nói.

"Ai nói!". Mậu Hinh lập tức phủ định, "Ít nhất cũng phải có người nói sinh nhật vui vẻ với anh."

"Em hẳn là biết ngày sinh anh mẹ anh bị khó sinh, Minh gia cũng nguy nan nhiều lần, ngày này không phải ngày lành.". Minh Ý từ khi bắt đầu ghi nhớ mọi việc đều không mong chờ sinh nhật.

"Ai nói không phải ngày lành, dì Tống nên cảm thấy may mắn vì Minh gia có anh, nếu không Minh gia thật sự xong rồi.". Mậu Hinh nói.

"Không ai nghĩ như vậy.". Anh trả lời.

"Em nghĩ như vậy.". Cô kiên định nói.

"Em thật sự nghĩ như vậy?". Minh Ý tựa hồ không chắc chắn hỏi cô.

"Thật sự, em thật sự nghĩ như vậy. Anh không tin sao?". Chẳng lẽ anh không biết, anh từng là ánh sáng duy nhất khi cô ở Minh gia.

"Anh tin.". Minh Ý nói xong lại hôn cô, lần này càng tập trung tinh thần hơn. Có lẽ cảm nhận được chân của cô không có sức, để buông xuống lại đau chân, anh trực tiếp kéo chân của cô khoác lên cánh tay, sau đó kẹp trên eo mình.

Trước đó chân Mậu Hinh không có lực như vậy cũng cảm thấy khó chịu, có lẽ cũng cảm thấy kẹp trên eo anh thoải mái hơn một chút, liền theo lực tay anh kẹp lên.

Vừa kẹp lên cao liền có chuyện xấu phát sinh, dù cách một lớp vải, vật đàn ông nóng bỏng cọ giữa đùi cô, mà tay Minh Ý cũng vươn đến nội y cô.

"Đừng...". Mậu Hinh kéo tay anh, "Đừng.... Minh Nhất.". Tiểu Sâm ở bên ngoài, hơn nữa cô cảm thấy như vậy không đúng, quan hệ cô và Minh Nhất không nên bị phức tạp hóa.

Minh Ý thở nhẹ, thấy đôi mắt đẹp của cô đầy nước, hai gò má đỏ hồng, cánh môi bị mình hôn hồng hồng, anh thở dốc: "Anh đi thay quần áo, tắm rửa."

Nói xong, anh buông cô ra tiến vào phòng tắm.

Mậu Hinh chỉ cảm thấy thân thể của chính mình cực kỳ nóng, cô nhảy xuống khỏi bồn rửa, mở bếp gas thắp nến.

Cô ra ngoài, quả nhiên Tiểu Sâm còn đang chơi mô hình của bé, nhìn cô ra bé chỉ nâng đầu nói: "Hinh Hinh, hai người hôn xong rồi ạ?"