Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 130




Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh nghĩ vô số lần, nhiều lần bên bờ sinh tử đều là ý nghĩ ngoan cường trong lòng cô cứu mình. Cô bị ném xuống biển, thật sự cho rằng mình chết chắc rồi.

Nhưng dây thừng buộc không chặt, sau khi thoát khỏi dây thừng cô cố gắng hướng lên mặt biển bơi. Ngay lúc đó, cô được mấy thiếu niên đi qua cứu.

Mấy người này gạt người nhà lái du thuyền ra biển, lúc ấy cô ngoi lên, mơ hồ thấy một chân đong đưa ở trong nước, cô theo bản năng bắt lấy, sau đó bò lên trên. Sau cùng, cô được nhấc khỏi mặt nước.

Lúc ấy cô choáng váng, mơ mơ màng màng nghe được có người nghị luận.

"Hình như là con nuôi Minh gia..."

"Chúng ta đưa đến bệnh viện đi!"

Về sau cô mất đi ý thức, chờ đưa đến bệnh viện, lúc tỉnh lại đã thấy Minh Văn Hiên xuất hiện ở trong phòng bệnh, vẻ mặt quan tâm.

Án bắt cóc năm đó cũng không phải bí mật, mấy công nhân đều bị bắt, đều bị hình phạt ngồi tù.

"Vụ án này không phải bí mật.". Mậu Hinh nhàn nhạt nói.

"Xem ra cô thật sự không nhớ rõ tôi rồi.". Diệp Diệu Tư thở dài một tiếng.

"Anh là một trong mấy người thiếu niên kia?". Mậu Hinh hỏi.

"Tôi còn nhớ rõ lúc ấy chúng tôi đều ngâm chân trong nước, đột nhiên có người ôm chân của tôi, tôi giãy như thế nào cũng không buông, mãi đến khi cô ngoi lên mặt nước, nói hai chữ cứu tôi...". Diệp Diệu Tư nói.

Mậu Hinh có chút ấn tượng, chỉ là lúc ấy cô sắp hôn mê, căn bản không biết rõ ràng người nào cứu cô, cũng không thấy rõ khuôn mặt kia.

" Hình như cô còn chưa tin?". Diệp Diệu Tư hỏi.

"Không phải tôi không tin.". Cô đánh giá Diệp Diệu Tư, cố gắng nhớ lại gương mặt thiếu niên trong trí nhớ, cô được cứu lên boong tàu, mở mắt ra thấy một thiếu niên, hiện tại ngẫm lại quả thực có vài phần giống Diệp Diệu Tư trước mặt.

"Kỳ thật tôi vẫn muốn tìm mấy thiếu niên cứu tôi, tôi hỏi qua chú Minh, chú Minh nói là mấy vị đưa tôi đến bệnh viện liền bỏ đi.". Mậu Hinh nói.

"Kỳ thật về sau ở Minh gia, tôi gặp qua cô nhiều lần. Mười sáu tuổi, sinh nhật Minh nhị thiếu tôi cũng tới.". Diệp Diệu Tư nói. Khi đó anh ở rất xa nhìn cô, mà cô ở cũng chỗ với người hầu, che giấu sự tồn tại của mình.

Vẻ mặt Mậu Hinh mờ mịt, nhưng sinh nhật Minh Nhất Kỳ năm đó, cô luôn luôn coi mình như người tàng hình, sẽ không chú ý bạn của Minh Nhất Kỳ.

"Hiển nhiên cô coi bạn của Minh Nhất Kỳ đều trong suốt.". Diệp Diệu Tư không khỏi thở dài.

"Anh đã là bạn Minh nhị thiếu, ngày đó tại tiệc đính hôn không nên giúp tôi, anh không sợ Minh nhị thiếu trở mặt với anh sao?". Mậu Hinh nói.

" Bạn chó má mà thôi, hơn nữa tôi chẳng quan tâm, cô nhớ rõ tôi sao?". Diệp Diệu Tư hỏi lại.

Mậu Hinh nghe lời này biểu tình vẫn chỉ nhàn nhạt, cô thật sự không thích người đàn ông này bày tỏ cảm tình với cô từng phút từng giây. Trên phương diện tình cảm nam nữ, cô rất khó đặt tình cảm lên một người, Diệp Diệu Tư thật sự uổng phí tâm trí.

"Xem xét việc tôi từng là ân nhân cứu mạng cô, hôm nay có phải Mậu kiểm nên bày tỏ chút cảm kích không? ". Diệp Diệu Tư nói.

" Vậy hôm nay tôi mời ăn, được chứ?". Mậu Hinh trả lời.

"Một bữa cơm liền xong hết sao?". Diệp Diệu Tư hiển nhiên không vừa lòng.

" Luật sư Diệp còn muốn thế nào?". Mậu Hinh hỏi lại.

"Tôi biết rạp kế bên chiếu một bộ phim không tệ, Mậu kiểm có thể nể mặt cùng xem không?". Diệp Diệu Tư nói.

Yêu cầu rất đơn giản, cô không thể từ chối. Kỳ thật Mậu Hinh không phải không xúc động khi biết Diệp Diệu Tư là ân nhân cứu mạng mình, cô đã từng nghĩ tới phải đi tìm người đó, đó là ân nhân mình.

Chỉ là biết được người đó là Diệp Diệu Tư, cô cảm thấy người đàn ông này không đơn giản tiếp cận mình, cho nên mới biểu hiện lãnh đạm.

Không nghĩ tới yêu cầu của anh là xem phim, cô suy nghĩ một giây đã nói: "Được."